Hệ Thống Tra Nữ Dạy Tra Nam Làm Người (Xuyên Nhanh) - Chương 49+50
Cập nhật lúc: 2024-10-30 16:33:16
Lượt xem: 42
Hu hu hu... Rốt cuộc ai mới là hệ thống cặn bã chứ? Nó không cần hình tượng sao?
...
Hứa Thời An trong lúc ngủ luôn bất an, cậu mơ thấy rất nhiều cảnh tượng thời thơ ấu ở bên Ôn Nhiễm.
Lúc nhỏ cậu hoàn toàn khác so với hiện tại, một cậu bé rách rưới, ánh mắt toàn là vẻ kinh hãi và bất lực, đâu có chút khí chất quý tộc như bây giờ.
Trước sáu tuổi, Hứa Thời An vẫn luôn lang thang bên ngoài, thậm chí còn chưa từng được ăn một bữa no.
Bệnh dạ dày của cậu là do đói nghèo mà có, từ nhỏ đã mắc căn bệnh này, lúc nhỏ thường xuyên một bữa no một bữa đói, cho đến khi được nhà họ Ôn nhận nuôi, Hứa Thời An mới có được cuộc sống bình thường.
Cậu còn nhớ khi mới đến nhà họ Ôn, nhìn thấy ngôi nhà lớn như lâu đài, cậu thậm chí còn không dám đi lại, sợ chân mình dẫm bẩn thảm.
Khi ăn cơm, cậu càng không dám gắp thêm một miếng thức ăn, sợ bị người ta chán ghét rồi lại bị đuổi đi.
Có lẽ là Ôn Nhiễm khi đó còn nhỏ, thấy cậu ăn quá ít nên đã chủ động gắp cho cậu một miếng sườn xào chua ngọt mà cô thích, đó là lần đầu tiên Hứa Thời An được người khác quan tâm.
Sau đó cậu được ba Ôn chính thức nhận nuôi, cùng Ôn Nhiễm học hành, hai người tuổi tác xấp xỉ, chơi đùa và lớn lên cùng nhau, mối quan hệ của họ rất tốt.
Những cảnh tượng thời thơ ấu cứ xuất hiện rời rạc trong giấc mơ, cho đến khi Hứa Thời An tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng, Ôn Nhiễm nằm ở bên kia giường, giữa hai người cách nhau một khoảng rất lớn.
Ôn Nhiễm tối qua bận rộn chăm sóc cậu, vẫn chưa tỉnh dậy, Hứa Thời An nhìn khuôn mặt người phụ nữ, đột nhiên nhớ ra hình như đã rất lâu rồi họ không gần gũi nhau như vậy.
Sau khi trưởng thành, mối quan hệ của họ vẫn luôn không hòa hợp, bình thường gặp nhau thì hoặc là không nói một câu, hoặc là Hứa Thời An cố tình chọc tức Ôn Nhiễm.
Mối quan hệ giữa họ, luôn là Ôn Nhiễm chủ động xa lánh cậu, nghĩ đến lý do khiến người phụ nữ xa lánh mình, Hứa Thời An cụp mắt xuống.
Cậu xuống giường định rời khỏi đây trước, nhưng động tĩnh vẫn đánh thức Ôn Nhiễm ở bên kia giường.
“Thời An.” Ôn Nhiễm ngồi dậy trên giường, hỏi người đàn ông: “Em còn đau dạ dày không?”
“Không sao rồi.” Hứa Thời An lạnh lùng đáp, quay người định đi ra ngoài: “Tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Ôn Nhiễm nói: “Bác sĩ bảo tình trạng của em nhất định phải chụp X-quang kiểm tra, chị đưa em đến bệnh viện nhé.”
“Không cần.” Hứa Thời An không hề dừng bước, trực tiếp ra khỏi cửa.
Ôn Nhiễm nhìn giá trị hảo cảm trên đầu cậu tăng lên 15 điểm, rõ ràng hảo cảm tăng lên nhưng thái độ lại trở nên lạnh lùng hơn? Thật thú vị!
“Nhiễm Nhiễm, Hứa Thời An lạnh nhạt với cô, sao cô lại vui thế?” Tra Tra tỏ vẻ không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tra-nu-day-tra-nam-lam-nguoi-xuyen-nhanh/chuong-4950.html.]
Ôn Nhiễm nói: “Trong mối quan hệ tình cảm đặc biệt, có một câu nói là càng bất thường thì chứng tỏ càng để ý.”
Nguyên chủ và Hứa Thời An quen biết nhiều năm như vậy, những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời đều cùng nhau trải qua, với nhận thức của Ôn Nhiễm về tình cảm, đây là điều không thể cắt đứt.
Hứa Thời An định xuống tầng, vừa khéo gặp Tư Hoài Dụ, người đàn ông thấy cậu đi ra từ phòng Ôn Nhiễm thì cau mày.
Nhưng Hứa Thời An không thèm nhìn anh, trực tiếp đi ngang qua người Tư Hoài Dụ.
Người đàn ông nhìn bóng lưng Hứa Thời An rời đi, nhớ đến tối hôm qua lúc về nhà, chiếc xe thể thao đỗ bên ngoài, rõ ràng là của cậu, chẳng lẽ Hứa Thời An đã ở nhà họ Tư cả đêm?
Ôn Nhiễm đang dọn chăn, đột nhiên một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy mình, cô sợ hãi hét lên: “Á, ai thế?”
Cô vừa mới quay đầu lại, nhưng một bàn tay to giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô, khiến cô không thể quay đầu.
Tư Hoài Dụ đè lên người Ôn Nhiễm, cúi đầu cắn vào phần thịt sau gáy của người phụ nữ, lần này anh cắn thật, như thể đang trút giận.
Ôn Nhiễm cảm thấy đau nhói, đồ khốn này dùng nhiều sức thật!
Cô đã nghe thấy tiếng cửa khóa lại từ sớm, lúc Hứa Thời An đi không hề đóng cửa, khi Tư Hoài Dụ đến gần, hệ thống đã báo.
Ôn Nhiễm giả vờ không biết, sợ hãi phản kháng: “Buông tôi ra!”
Cô không dám hét quá to, đây là nhà họ Tư, nhiều người hầu như vậy đều có mắt và tai, nếu thực sự gây ra động tĩnh thì không ổn.
Tư Hoài Dụ không quan tâm đến điều đó, anh dùng tay phải đè đầu cô gái, tay trái đặt lên eo Ôn Nhiễm bóp chặt, khiến cô hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Cắn đủ ở gáy, anh lại chuyển sang bên tai nhẹ nhàng l.i.ế.m láp, đầu lưỡi đảo quanh vành tai cô.
Hơi thở của người đàn ông phả vào bên má cô, cảm giác nhạy cảm khiến người phụ nữ khẽ run rẩy, muốn tránh nhưng không tránh được, chỉ có thể bị ép chấp nhận.
“Anh đừng như vậy mà…” Giọng Ôn Nhiễm mang theo tiếng khóc mềm mại: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Là Tư Ngạn sao?” Sau đó cô lại tự phủ định: “Không thể nào, anh ấy sẽ không như vậy.”
Tư Hoài Dụ nghe cô liên tục đoán già đoán non, bàn tay đặt trên eo cũng bắt đầu không đứng đắn.
Khi bàn tay nóng bỏng của anh hoàn toàn vuốt ve trên làn da Ôn Nhiễm, cô thở dài, con cá đã nhắm từ lâu cuối cùng cũng cắn câu.
Tay Tư Hoài Dụ từ sau lưng vuốt lên, hơi dùng sức ở phần dây áo lót của cô gái, tấm vải mỏng manh đó không chịu nổi sức lực mà đứt đoạn.
Lúc này Ôn Nhiễm diễn càng kịch liệt hơn, đầu vùi trong chăn vừa khóc vừa la hét: “Tôi, tôi là tiểu thư nhà họ Ôn, chú nhỏ của tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, anh dám đụng đến tôi thử xem!”
“Phụt…” Trong lúc trêu đùa cô, cuối cùng Tư Hoài Dụ cũng không nhịn được mà cười trước.