Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 113: Giấc mộng hoa đèn

Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:58:00
Lượt xem: 35

Tuyết bay miên man, như hoa rối cắt ngọc, rơi rải rác không đều.

Ngọn đèn cam trước cửa sổ đều bị gió bắc thổi tắt, tiểu viện đêm khuya, tuyết chồng từng tấc phủ đầy cành mai.

Trong màn đêm tĩnh lặng đen kịt này, một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, que diêm thắp sáng ngọn đèn mới.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Có người thắp đèn, soi sáng đêm nhiều năm sau.

Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn bạc lập tức bừng sáng, xua tan màn sương đêm dày đặc vừa rồi, mọi thứ trong phòng trước cửa sổ dần dần rõ ràng, chàng trai trẻ ngồi đối diện bị ánh đèn thu hút, ngước mắt nhìn, một điểm ấm áp rơi trên người hắn, rõ ràng là giữa mùa đông giá rét, nhưng vì ánh đèn bạc rực rỡ, lại sinh ra mấy phần ý xuân.

Lục Đồng ngẩn ngơ nhìn Bùi Vân Ánh.

Hắn đang ở đó.

Hắn ngồi ngay trước mặt nàng, mắt mày mang nụ cười, tự tại thong dong, trong khoảnh khắc, dần dần chồng lên bóng hình người gẩy tim đèn trong ngôi miếu đổ nát ở thành Tô Nam nhiều năm trước, người đột nhiên xuất hiện giữa pháp trường trong gió tuyết.

Hắn chính là... người đó.

Lục Đồng chợt hiểu ra.

Hắn chính là người áo đen mà nàng đã gặp trong trận tuyết lớn đó.

Ngọn đèn vừa thắp sáng, tim đèn lúc sáng lúc mờ, Bùi Vân Ánh cúi đầu, nhấp một ngụm trà trước mặt, không nhận ra vẻ khác lạ trong ánh mắt của Lục Đồng.

Lục Đồng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Nàng nhớ rất rõ trận tuyết lớn ở thành Tô Nam đó. Ngày ấy, nàng bị buộc phải cứu một người lạ có thân phận bí ẩn, lần đầu tiên làm "đại phu", lần đầu tiên khâu vết thương cho người. Hôm đó là ngày đại hàn, thành Tô Nam rất lạnh rất lạnh, sau đó nàng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là sáng sớm.

Trong miếu đổ nát không còn bóng dáng người áo đen, dầu đèn trên bàn thờ đã cháy hết, nàng ngồi dậy, phát hiện trên người đắp một tấm chăn rách, tay vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn bạc cũ kỹ đó.

Nàng bò dậy từ mặt đất, ôm hộp thuốc đi ra ngoài, đẩy cửa miếu, bên ngoài ánh dương rực rỡ, tuyết lớn đã ngừng rơi.

Từ đó, nàng không gặp lại người áo đen nữa.

Như trận tuyết lớn ở thành Tô Nam thoáng qua trong chớp mắt, khi tỉnh giấc, không còn dấu vết. Nếu không phải vì chiếc nhẫn bạc đó, nàng sẽ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mộng kỳ lạ và nguy hiểm mà nàng đã mơ dưới pho tượng đất trong ngôi miếu đổ nát. Tất cả mơ hồ, m.ô.n.g lung, vậy mà hôm nay, trong một đêm tuyết lạnh lẽo tương tự, giấc mộng cũ lại dừng chân.

Tuyết bay miên man như hoa xuân bay lượn, tình tứ lướt qua bóng cửa sổ, hoa đèn cũ tàn thành tro lạnh, đèn bạc mới phun ngọn lửa đỏ dài, quá khứ với hiện tại, thời gian quấn quýt kỳ lạ, đem nhiều năm trước và nhiều năm sau hòa vào trong ánh đèn rực rỡ đó.

Thực ra, cũng chưa phải là nhiều năm, chỉ mới bốn năm năm mà thôi.

Lục Đồng nhìn chằm chằm người đối diện.

Tại sao nàng lại không nhận ra nhỉ?

Giọng nói của hắn, cách hắn đùa cợt, ánh mắt sáng đen, thực ra nhìn kỹ, vẫn rất giống với năm đó.

Nhưng dường như cũng có chút khác biệt tinh tế, thanh đao bạc của hắn, vẻ hung tợn ẩn giấu dưới vẻ ngoài ôn hòa, sự lạnh lùng thỉnh thoảng lướt qua trong mắt, dường như có sự khác biệt với người trong miếu đổ năm đó.

Hơn nữa, hắn cũng không nhận ra nàng.

Cuộc gặp gỡ tình cờ không mấy vui vẻ năm đó chưa từng được nàng để tâm, người qua đường tình cờ trú ẩn dưới cùng một mái nhà để tránh gió tuyết, chỉ dừng chân ngắn ngủi, rồi mỗi người đều phải đi con đường riêng.

Nếu không phải vì báo thù, nàng vốn sẽ không đến Thịnh Kinh, cuộc gặp gỡ nhiều năm trước đã sớm bị nàng cho vào quên lãng. Giữa biển người mênh mông, ai có thể ngờ sẽ gặp lại vào lúc này.

Bùi Vân Ánh ngẩng mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lục Đồng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn ngẩn người, cúi đầu xem xét bản thân, hơi khó hiểu mở lời: "Sao lại nhìn ta như vậy?"

"Ta chỉ đang nghĩ,…", Lục Đồng dời mắt đi: "Cô bé báo thù ngài như vậy, ngài lại không hề tức giận."

"Chỉ là một cô bé, lại là ân nhân cứu mạng của ta, nếu tức giận, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?". Bùi Vân Ánh chống cằm bằng một tay, nhìn chén trà trước mặt: "Cùng là người lưu lạc trên đời mà."

Cùng là người lưu lạc trên đời?

Lục Đồng hơi giật mình.

Nàng không biết lúc đó Bùi Vân Ánh đã trải qua những gì ở Tô Nam, nhưng trong hoàn cảnh đó, cũng không sinh ra ác cảm quá lớn với người áo đen. Có lẽ là nàng nghĩ, một kẻ sát thủ biết trả tiền khám bệnh cho thầy thuốc, dù có là người xấu cũng không thể xấu như những người tử tù đó.

Bùi Vân Ánh ngẩng mắt, liếc nhìn Lục Đồng, trầm ngâm nói, "Nói ra, nàng và nàng ấy thật có chút giống nhau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-113-giac-mong-hoa-den.html.]

Tim Lục Đồng đập mạnh, vô thức nhìn về phía hắn.

Chàng trai trẻ mỉm cười, "Cô bé ấy còn là một đứa trẻ, năm đó cũng chỉ mười một mười hai tuổi, cao đến đây thôi." Hắn đưa tay ra hiệu, "Có lẽ là mới ra nghề, y thuật không bằng nàng, nhưng mà," Bùi Vân Ánh dừng lại một chút, "nàng hung dữ hơn cô bé ấy nhiều."

Lục Đồng: "..."

Năm đó khi nàng gặp Bùi Vân Ánh ở Tô Nam, vẫn còn nhỏ tuổi, chưa thực sự học được cách chế độc, tính tình cũng chưa thay đổi nhiều, chưa hoàn toàn mất đi vẻ tròn trịa của trẻ con, còn mang nét ngây thơ, trong mắt Bùi Vân Ánh lúc đó, có lẽ chỉ là một đứa trẻ cử chỉ cổ quái.

Hắn không nhận ra nàng, cũng là chuyện bình thường.

Bùi Vân Ánh nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai một cái, không biết nghĩ đến điều gì, tặc lưỡi một tiếng, mở miệng chê bai: "Tay nghề thêu thật là tệ."

Lục Đồng: "..."

Nhìn theo vai Bùi Vân Ánh, vết sẹo đó qua thời gian lắng đọng, không còn dữ dội như ngày xưa, tuy nhiên vẫn không thể thay đổi sự thật là nó thô ráp. Vết thương mới cũ của hắn đều qua tay nàng, như cùng một bức tranh, được người ta vẽ lại vào những ngày khác nhau, từ vụng về đến tinh tế, ghi lại rõ ràng.

Không hiểu sao, Lục Đồng chợt nhớ đến lời Bùi Vân Thục đã nói với nàng trước đây tại buổi "Tẩy Nhi Hội" của Bảo Châu ở phủ Văn Quận Vương.

Bùi Vân Thục hỏi: "Lục đại phu là người Tô Nam, A Ánh mấy năm trước cũng từng đến Tô Nam, các người quen biết ở Tô Nam sao?"

Lúc đó nàng theo bản năng phủ nhận, không ngờ rằng, số phận quanh co, người qua đường từng cùng tránh gió rét giữa đường, lại có ngày gặp lại ở nơi khác.

Đèn bạc kết hoa rực rỡ, như hạt thóc đỏ lấp lánh. Lục Đồng nhìn ngọn đèn cô đơn trên bàn mà thất thần.

Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt nàng.

Lục Đồng ngước mắt.

Bùi Vân Ánh thu tay về, cười nói: "Lục đại phu dường như có rất nhiều tâm sự."

Lục Đồng thu hồi suy nghĩ: "Nếu Bùi đại nhân có thể bớt đến không mời mà đến vài lần, tâm sự của ta sẽ ít đi rất nhiều."

Khi nàng nói những lời này, tuy là lời châm chọc, nhưng thái độ lại thoải mái hơn lúc nãy nhiều, như đối diện với người quen biết đã lâu, ẩn chứa sự tự nhiên thoải mái.

Sự tự nhiên này bị Bùi Vân Ánh bắt được, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ.

Giây lát sau, ánh mắt Bùi Vân Ánh lóe lên, trầm ngâm nói: "Không biết tại sao, ta cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc."

Lục Đồng mím môi.

Năm đó người áo đen trong miếu từ đầu đến cuối chưa từng dò hỏi việc riêng của Lục Đồng, dù ban đầu có chọc ghẹo vài câu về việc nàng lấy trộm đồ của người chết, sau khi Lục Đồng giải thích là để chế thuốc, người áo đen cũng không hỏi thêm nữa.

Hắn bỏ qua hành vi kỳ lạ của nàng, cuối cùng cũng không kéo khăn che mặt của nàng xuống, như thể nàng chỉ là một cô bé nhà bình thường bình thường không thể bình thường hơn, tình cờ đi đến miếu đổ nát rồi gặp hắn mà thôi.

Có lẽ vì lý do này, giờ đây khi Lục Đồng nhìn Bùi Vân Ánh, không khỏi mang theo vài phần ánh mắt của người quen.

Dù họ cũng chỉ gặp nhau một lần mà thôi.

Tuyết lớn rơi xuống đất không một tiếng động, tuyết miên man rơi trên thành cửa sổ, rất nhanh đã tan thành một vệt nước trong suốt.

"Tuyết sắp ngừng rồi." - Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trăng hoàn toàn ẩn sau tầng mây, trong đêm tuyết đen kịt, có tiếng chim kêu nhỏ vọng từ bầu trời xa xăm.

Sắc mặt Bùi Vân Ánh khẽ động.

Chốc lát, hắn uống cạn chén trà trước mặt, thắt chặt cổ áo, đứng dậy.

"Lục đại phu,…", hắn cúi mày nhìn Lục Đồng, nụ cười dưới ánh nến mờ tỏ ra rất ôn hòa, "đa tạ nàng đêm nay ra tay tương trợ."

"Không khách khí,…". Lục Đồng nhạt giọng nói: "Đại nhân đã trả tiền khám bệnh rồi."

Bùi Vân Ánh nhướn mày, khóe miệng lúm đồng tiền rạng rỡ, "Vậy lần sau ta sẽ đến tạ ơn nữa."

Nói xong, cầm đao định rời đi.

"Bùi đại nhân." - Lục Đồng gọi anh lại.

Hắn quay đầu.

Lục Đồng đưa lọ thuốc trị thương cho hắn, "Năm mươi lạng, đừng quên."

Hắn ngẩn người, rồi mỉm cười, nhận lấy nói: "Đa tạ."

Loading...