Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 112: Hoa đèn trong đêm tuyết 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:57:58
Lượt xem: 28

Nàng không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, thực ra, ngoại trừ lúc đầu ở pháp trường đe dọa nàng dẫn đường, hắn luôn tỏ ra khá lịch sự, thậm chí có vẻ tính tình rất tốt. Trong lúc Lục Đồng khâu vết thương, có lúc cố ý có lúc vô ý kéo giật vết thương của hắn, hắn cũng không nói gì, như thể không nhận ra sự trả thù cố ý của nàng, hoặc có nhận ra, nhưng nhẫn nhịn.

Người thường xuyên đi lại trong đống xác chết, đối với nguy hiểm luôn có cảm nhận đặc biệt, nhưng Lục Đồng không cảm thấy nguy hiểm từ hắn.

Hắn thực sự không muốn lấy mạng nàng.

Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nghe người áo đen hỏi: "Xem ra ngươi đúng là đại phu, nhưng, đã là đại phu, sao còn đeo mạng che mặt?"

Lục Đồng sững người, theo phản xạ đưa tay sờ lên mạng che mặt.

Mạng che mặt chỉ là miếng vải trắng dài, che kín mặt cả bốn phía trước sau, chỉ để lộ đôi mắt, vải trắng buông xuống phủ lên vai lưng.

Dù sao cũng là đi trộm đồ của người chết, thực ra người này gọi nàng là "tiểu tặc" cũng không sai, nàng không muốn nghênh ngang đi lại trong đống xác chết, đeo mạng che mặt cũng là mang theo tâm lý may rủi. Cho dù những người c.h.ế.t ở pháp trường này hóa thành lệ quỷ, không thấy được mặt nàng, chắc cũng không thể tìm đúng được nàng.

Nàng tự lừa dối mình như vậy để an ủi.

Lục Đồng nói: "Ta xấu, không muốn dọa người."

Hắn gật đầu, như thể rất đồng ý: "Nếu xấu, đúng là không nên ra ngoài dọa người."

Lục Đồng: "..."

Rõ ràng đã rơi vào tình cảnh này, hắn vẫn còn có thể nói những lời khó nghe như vậy. Lục Đồng nhìn về phía mặt hắn, không hiểu sao, đầu óc nóng lên, nhất thời nổi m.á.u liều, đột nhiên nhào tới, giơ tay chụp về phía khăn đen trên mặt hắn——

"Nói vậy, ngươi rất đẹp trai sao?"

Ánh lửa trong đèn dầu bị gió tạt từ áo nàng làm lung lay mạnh, kéo theo bóng người kia cũng lay động.

Lục Đồng chỉ thấy cổ tay đau nhói.

Hắn di chuyển nhanh đến kỳ lạ, chưa kịp để Lục Đồng chạm vào khăn che mặt, đã nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh về phía sau.

Lục Đồng giật mình, lưng sắp đập vào bàn thờ, lại trong giây phút kế tiếp, có người đưa cánh tay đỡ phía sau. Nàng đập vào khuỷu tay đối phương, đối phương nắm cổ tay kéo nhẹ nàng lại, tránh cho nàng bị đập đau.

Lục Đồng hoảng hốt túm lấy vạt áo hắn, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đèn đuốc ngay trên bàn thờ phía trên đầu, hắn quỳ một gối xuống đất, hơi cúi người, thoạt nhìn như thể quan tâm lo lắng. Tấm khăn đen vẫn che kín mặt hắn, có lẽ vì khoảng cách quá gần, có thể thấy rõ đường nét đẹp đẽ, cùng với đôi mắt trong vắt như ngọc dưới ánh đèn và hàng mi dài.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Bất chợt, Lục Đồng sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Hắn quả thật tuổi không lớn, có lẽ là một thiếu niên có khuôn mặt không tệ.

Người áo đen nhíu mày, chăm chú nhìn nàng, Lục Đồng nuốt nước bọt, liền thấy người trước mặt đột nhiên cong mắt lại, giọng điệu nhạt nhẽo: "Ngươi trở mặt nhanh thật."

Nói xong, một tay vươn về phía mạng che mặt nàng.

Lục Đồng không nhịn được nhắm mắt lại.

Nếu có thể, nàng thật không muốn để mặt mình lộ ra trước người khác, giống như Lục Đồng trên Lạc Mai Phong và Lục Đồng ở huyện Thường Vũ kia, hoàn toàn nhờ lớp mạng che mặt mỏng manh này để phân chia. Mà giờ đây nàng cởi bỏ mạng che mặt trước mặt người khác, giống như bắt nàng phải miễn cưỡng chấp nhận một con người khác của mình.

Một con người mà ngay cả nàng cũng không muốn thừa nhận.

Lục Đồng cảm thấy bàn tay kia đã chạm đến góc mạng che mặt, chỉ cần khẽ dùng lực, mặt nàng sẽ lộ ra dưới ánh đèn này.

Tiếng gió từ ngoài cửa văng vẳng truyền vào, Lục Đồng đợi rất lâu, mãi không thấy động tác nào khác.

Mi mắt run run, Lục Đồng hơi hé mắt.

Đôi mắt sáng ngời kia ở trước mặt nàng, trong đồng tử rõ ràng phản chiếu hình bóng của nàng, lại như đang nhịn cười, hắn nắm góc mạng che mặt của Lục Đồng, thở dài.

"Tiểu tặc, khi ra ngoài không ai dạy ngươi, lúc làm việc xấu phải buộc mạng che mặt chặt một chút sao.". Hắn khẽ kéo mạng che mặt của Lục Đồng, có vẻ chê bai, "Cái này, một kéo là rơi."

Lục Đồng sững người.

Người áo đen đã buông tay, ngồi xuống đệm như cũ.

Màu lửa đang cháy lại trở nên yên tĩnh, bóng dài hắt xuống đất cũng không còn lay động.

Lục Đồng lặng lẽ bò dậy từ mặt đất, đi đến bên đống lửa ngồi xuống, quyết định không để đầu óc nóng lên mà làm những chuyện khiến người ta chê cười nữa.

Người áo đen liếc nhìn Lục Đồng, gọi nàng: "Này."

Lục Đồng không nói gì.

Hắn như đang trêu nàng: "Ta là công tử nhà quyền quý, ngươi đã giúp ta, sau này nhất định sẽ hậu tạ."

Công tử nhà quyền quý?

Như thể cuối cùng cũng có được một thứ để nắm thóp hắn, Lục Đồng lập tức mỉa mai: "Công tử đe dọa người khác trong đống xác chết, đông tránh tây trốn? Ngươi là công tử gì, công tử sát thủ à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-112-hoa-den-trong-dem-tuyet-2.html.]

Người áo đen: "..."

Hắn cảm thán: "Ngươi thật là hay thù dai."

Lục Đồng trong lòng hừ một tiếng, không nói gì.

Nàng càng lúc càng trở nên gan dạ, nói chuyện cũng càng lúc càng phóng túng. Lục Khiêm từng nói, Lục Đồng là người khéo nhất trong việc nhìn sắc mặt người khác mà hành động, đối với người khoan dung với nàng, nàng càng ngày càng kiêu ngạo, đối với người nghiêm khắc với nàng, nàng lại khéo léo nịnh bợ.

Từ khi theo Vân Nương đến Lạc Mai Phong, người nàng gặp nhiều nhất chính là Vân Nương, còn giao tiếp nhiều nhất lại là với những xác chết. Sự tĩnh lặng, lạnh lẽo và vô cảm dần dần biến nàng thành một con người khác.

Nhưng hôm nay lại khác. Có lẽ vì tuyết đêm nay ở Tô Nam thành hiếm thấy trong mười năm qua trông giống hệt tuyết trước cổng nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ, nên nàng lại trở về làm nàng Lục Tam tiểu thư không chịu thiệt thòi của nhà họ Lục ngày nào. Hoặc có lẽ vì người áo đen với ánh mắt sáng ngời trước mặt này, tuy miệng nói lời đe dọa, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng thực sự làm hại nàng, ngược lại còn có vẻ bao dung như chẳng thèm so đo.

Trong đêm đại hàn, họ trú trong ngôi miếu cổ để tránh gió tuyết, như hai con thú tình cờ gặp nhau, vừa đề phòng vừa sưởi ấm cho nhau, mỗi người đều có nỗi nhẫn nhục riêng, mỗi người đều có vết thương hàn riêng. Cũng có một sự đồng thuận ngầm không dò xét bí mật của nhau.

Lục Đồng nhắc nhở: "Ngươi là công tử, hẳn sẽ không thiếu tiền khám bệnh của ta chứ?"

Người áo đen sững người: "Tiền khám bệnh?"

Lục Đồng gật đầu, "Đúng vậy. Kim chỉ khâu vết thương đều rất đắt."

Hắn ngẩn người một lúc, bật cười khẽ, hỏi: "Cần bao nhiêu?"

"Hai lạng bạc." - Lục Đồng mở miệng đòi giá cao.

"Đắt vậy sao?" - hắn vừa nói, vừa thuận tay sờ vào n.g.ự.c áo.

Lục Đồng thong thả chờ đợi.

Người áo đen móc trong n.g.ự.c áo hồi lâu, cho đến khi động tác dần trở nên cứng nhắc, tuy che mặt bằng khăn, nhưng Lục Đồng như thấy được chút ngượng ngùng trên mặt hắn.

Hắn không lấy được bạc ra.

Lục Đồng lặng lẽ nhìn hắn: "Không phải ngươi là thế gia công tử sao?"

Tự xưng là công tử, vậy mà trong người không có lấy một đồng, có công tử nào ra ngoài mà không mang theo bạc đâu?

Quả nhiên đang nói dối.

Hắn khẽ hừ một tiếng, cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những ngón tay, tháo một chiếc nhẫn bạc từ tay xuống.

Người áo đen vuốt ve chiếc nhẫn bạc, dường như có chút không nỡ, giây sau, ném chiếc nhẫn vào lòng Lục Đồng: "Cái này cho ngươi."

Lục Đồng cúi đầu nhìn.

Đó là một chiếc nhẫn bạc rất cũ kỹ, hoa văn khắc trên đó đã mờ nhạt vì được chạm xoa quá nhiều, vì dính m.á.u bẩn nên không còn sáng bóng, trông như đã hơi rỉ sét.

Lục Đồng chê bai cầm chiếc nhẫn lên xem xét, nói: "Không đáng giá."

Chiếc nhẫn bạc này trông rất cũ, chất liệu cũng rất bình thường, có lẽ bán cũng chẳng được một lạng bạc.

Hắn không để ý đến vẻ chê bai của Lục Đồng, cười cười: "Đây là vật làm tin, sau này nếu ngươi đến Thịnh Kinh, cầm nó đến tìm ta, ta sẽ biết là ngươi đến."

Lục Đồng giật mình: "Ngươi là người Thịnh Kinh?"

Thịnh Kinh cách Tô Nam ngàn dặm, hắn lại là người Thịnh Kinh sao?

"Không phải đã nói với ngươi rồi sao, ta là công tử nhà quyền quý. Hắn thản nhiên mở lời, "Ngươi cầm cái này đến phố Thanh Hà Nam trong thành Thịnh Kinh, đến Ngộ Tiên Lâu tìm ta. Ta sẽ mời ngươi ăn táo đường của Ngộ Tiên Lâu."

Lục Đồng nắm chặt chiếc nhẫn bạc trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn mang hơi ấm của hắn, ấm áp dễ chịu, nàng đặt chiếc nhẫn vào hộp thuốc, khẽ nói: "Đợi ngươi còn sống mà về được đến Thịnh Kinh rồi hãy nói."

Nàng không biết người này là ai, cũng không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Nhưng việc toàn thân đầy thương tích phải trốn trong đống xác c.h.ế.t ở pháp trường, đã cho thấy tình cảnh nguy hiểm của hắn.

Hắn có thể sống qua đêm trong ngôi miếu đổ nát giữa đêm tuyết ở Tô Nam, không có nghĩa là có thể sống qua đêm thứ hai, có những người, chỉ riêng việc sống trên đời này, đã là một điều khó khăn.

Người áo đen không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cánh đồng hoang vu, tuyết lạnh bay đầy, gió bắc đè nặng ngọn cây, trong màn tuyết mênh mông, dấu chân thú chim đều bị xóa mờ.

Chỉ có ngọn đèn cô đơn trong ngôi miếu đổ nát.

Hồi lâu sau, hắn thu hồi ánh mắt, đưa tay gảy tim đèn dầu.

Ánh đèn bạc le lói, nở hoa kết nụ trong ngôi miếu hoang vắng, phun ra ngọn lửa sinh sáng, như một chùm hoa nhỏ đang cháy.

Hắn nói: "Không phải ta đã nói rồi sao, Đăng hoa tiếu, trăm sự đều vui, ngươi và ta sau này vận may sẽ không tệ."

Lục Đồng sững người.

Hắn quay đầu, nhìn Lục Đồng khẽ mỉm cười.

"Nếu không, đêm nay cũng sẽ không gặp được ngươi ở đây."

Loading...