Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 31

Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:27:03
Lượt xem: 1

Nàng không tranh công, lời lẽ lại lễ độ, khiến Thẩm mẫu vô cùng hài lòng.

Thẩm mẫu kéo nàng đi bên cạnh, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Trình Cẩm Sơ lặng lẽ theo sau, ánh mắt rơi trên bóng lưng Khương Thư, trong lòng như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Từ đầu đến cuối, Khương Thư không hề làm khó nàng ta, nhưng thái độ của mọi người đã nói lên tất cả. Điều này khiến nàng ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, cảm giác không còn chút sĩ diện nào.

Trải qua đêm nay, Trình Cẩm Sơ hiểu ra một điều: Hầu phủ này, nàng ta không thể nắm giữ. Ngay cả lòng của Thẩm mẫu, nàng ta cũng không chiếm được. Người duy nhất nàng ta có thể bấu víu, chỉ còn Thẩm Trường Trạch.

"Phu quân!" Trình Cẩm Sơ đột nhiên xoay người, lao vào lòng hắn, nức nở khóc.

Thẩm Trường Trạch ôm nàng ta vào ngực, bàn tay nhẹ vỗ lưng an ủi, nhưng ánh mắt lại dõi theo bóng dáng Khương Thư đang xa dần.

Mãi đến khi nàng khuất hẳn trong màn đêm, hắn ta vẫn chưa thể dời mắt đi.

"Phu quân, có phải ta rất vô dụng không? Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được..." Trình Cẩm Sơ tự trách, giọng nghẹn ngào đầy đau khổ.

Thẩm Trường Trạch thở dài, giọng nói ôn hòa:

"Không trách nàng. Nàng chưa từng quản lý chuyện trong nội trạch nên mới như vậy. Sau này gặp chuyện gì, cứ thường xuyên thỉnh giáo mẫu thân và Khương Thư, sẽ không sai sót nữa."

Trình Cẩm Sơ không đáp, chỉ càng khóc lớn hơn, bàn tay bấu chặt lấy vạt áo hắn, như sợ buông ra thì ngay cả hắn cũng sẽ rời đi.

Phiêu Vũ Miên Miên

Thẩm Trường Trạch bất đắc dĩ, đành ôm nàng ta trở về Lãm Vân viện.

Chuyện đêm nay khiến hắn mất cả hứng, thôi thì cứ ở lại dỗ dành nàng ta vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/31.html.]

Còn về Khương Thư... Ngày khác hắn sẽ đến cảm tạ nàng.

Nghĩ thế, Thẩm Trường Trạch ôm chặt Trình Cẩm Sơ hơn, yên tâm nhắm mắt ngủ.

"Phu nhân, đã muộn thế này rồi, e là Hầu gia sẽ không đến nữa."

Chử Ngọc châm một cây nến mới, giọng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Khương Thư ngước nhìn ánh trăng treo giữa trời, im lặng một lát rồi khẽ dặn:

"Đóng cửa sổ đi."

Đàn Ngọc hậm hực đóng cửa lại, không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Hầu gia thật quá đáng, nhờ phu nhân giúp xong liền bận đến mức chẳng buồn nói một câu cảm ơn!"

"Sớm biết vậy, phu nhân chẳng cần bận tâm làm gì, cứ để bọn họ tự loạn với Cẩm phu nhân đi!"

Nàng ta nói xong, tức giận bĩu môi.

Chử Ngọc nhíu mày, trừng mắt lườm một cái:

"Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, còn sợ phu nhân chưa đủ phiền hay sao?"

"Ta chỉ thấy uất ức thay phu nhân thôi mà..." Đàn Ngọc mím môi, mắt đã ầng ậng nước.

Nhìn nàng ta như vậy, Chử Ngọc cũng không trách nữa, bởi lẽ... những lời ấy không sai.

Loading...