Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 30
Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:26:41
Lượt xem: 1
Khương Thư quét mắt nhìn đám hạ nhân đang quỳ đầy sân, trong lòng thầm thở dài. Sự việc đến nước này, nếu giữ bọn họ lại chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Trình Cẩm Sơ, nhưng nếu nhất quyết đuổi đi thì t.h.i t.h.ể Lưu bà tử vẫn còn bày ra trước mắt.
Đuổi cũng không được, mà giữ lại cũng không xong.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi bước lên vài bước, hạ giọng nói với Thẩm Trường Trạch và Trình Cẩm Sơ:
"Trước đó Hầu gia từng nói với ta về chuyện mở tửu phường. Việc nấu rượu, buôn bán đều cần người, không bằng điều động từ trong phủ, trả lương theo công thì sao?"
Thẩm Trường Trạch nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Cách này hay!"
Dứt lời, hắn lập tức gật đầu đồng ý mà không buồn hỏi Trình Cẩm Sơ có đồng ý hay không, bởi vì giờ phút này, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi bàn bạc xong, Khương Thư quay người, đối diện với những hạ nhân đang mỏi mắt chờ mong, cất giọng rõ ràng:
"Hầu gia nhân hậu, Cẩm phu nhân lương thiện, không muốn để mọi người mất đi chốn dung thân, nên quyết định mở một tửu phường. Phàm là ai biết nấu rượu, hiểu rượu hay giỏi buôn bán đều có thể tự xin đến làm công, thù lao được trả theo công sức bỏ ra."
Đám hạ nhân xôn xao, nhưng vẫn có người lo lắng:
"Vậy... nếu đến tửu phường rồi, chúng ta vẫn còn là người của Hầu phủ sao?"
Làm thuê cho tửu phường và làm hạ nhân trong Hầu phủ là hai chuyện khác nhau. Hạ nhân được Hầu phủ bảo bọc, sinh lão bệnh tử có người lo, còn làm công thì chỉ có tiền công, đau ốm hay gặp nạn cũng phải tự xoay xở.
Không ít người cúi đầu suy tư, không khí lại trở nên nặng nề.
Khương Thư mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ giọng đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/30.html.]
"Đều là người của Hầu phủ, giống như hạ nhân trong nhà, tất cả đều do Cẩm phu nhân quản lý."
Phiêu Vũ Miên Miên
Nàng vừa giải thích vừa khéo léo nhắc nhở mọi người ai mới là chủ tử thật sự, đồng thời phủi sạch quan hệ của bản thân với chuyện này.
Từ ngày giao quyền quản lý Hầu phủ cho Trình Cẩm Sơ, nàng đã không còn muốn nhúng tay vào nữa. Nếu không phải vì Thẩm Trường Trạch khẩn cầu, nàng cũng chẳng bận tâm đến những chuyện này.
Đám hạ nhân nghe vậy, lòng dạ nửa mừng nửa lo.
Mừng vì vẫn được ở lại Hầu phủ, không bị đuổi đi. Nhưng lo chính là, từ nay phải kiếm ăn dưới trướng Trình Cẩm Sơ, chẳng biết sẽ thế nào.
Sau khi giải quyết xong chỗ ở cho đám hạ nhân, Khương Thư lại sai người lo liệu hậu sự cho Lưu bà tử, mọi chi phí đều do nàng bỏ ra.
Trương bà tử vốn có giao tình thân thiết với Lưu bà tử, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào cảm tạ:
"Tạ ơn phu nhân."
Thẩm mẫu chứng kiến mọi chuyện đâu vào đấy, khẽ thở phào, nắm tay Khương Thư vỗ nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương:
"Vẫn là Thư Nhi biết cách quản lý nhà cửa."
Sau chuyện này, bà càng thêm ỷ lại nàng, trong lòng cảm thấy Hầu phủ không thể thiếu Khương Thư được.
Khương Thư khiêm tốn đáp:
"Đều nhờ mẫu thân và tổ mẫu dạy dỗ tốt."