Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 21

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:38:25
Lượt xem: 3

Khương Thư khẽ cười, chậm rãi kể: "Từ nhỏ đệ ấy đã nghịch ngợm, mỗi ngày đều quậy phá trong phủ đến gà bay chó sủa. Cha mẹ không quản nổi nên đưa vào thư viện, kết quả chưa đến nửa năm, đệ ấy đã thành tiểu ma vương ở đó. Nhưng cũng may đệ ấy thông minh, học hành rất nhanh, khiến phu tử vừa yêu vừa ghét..."

"Nhạc phụ, nhạc mẫu muốn hướng đệ ấy theo con đường khoa cử sao?" Thẩm Trường Trạch có chút kinh ngạc.

Khương gia thương nghiệp phát đạt, giàu có sung túc, vậy mà lại định để độc đinh duy nhất ra làm quan? Vậy gia nghiệp để ai kế thừa?

Khương Thư lắc đầu, thong thả nói: "Cha mẹ chưa từng có ý định ấy, chỉ là muốn đệ ấy đọc sách để hiểu lý lẽ. Còn tương lai đi theo con đường nào, vẫn phải xem thiên phú của đệ ấy."

Học hành cần thiên phú, mà làm ăn cũng vậy. Nếu Khương Ninh không có tài kinh thương, bắt ép đệ ấy gánh vác gia sản, chỉ e sẽ khiến cơ nghiệp của Khương gia lụn bại.

Hai người đang chuyện trò, xe ngựa bỗng dừng lại.

"Hầu gia, phu nhân, đã đến Khương phủ."

Chưa kịp bước xuống, Khương Thư đã nghe thấy tiếng gọi vui mừng của thiếu niên.

"A tỷ!"

Thẩm Trường Trạch vén rèm trước, vừa xuống xe đã trông thấy một thiếu niên tuấn tú đứng đợi bên cạnh.

Thiếu niên tóc buộc ngọc quan, dáng người thẳng tắp, chiều cao vừa chạm đến bờ vai hắn. Khuôn mặt có vài phần giống Khương Thư, ngũ quan thanh tú nhưng vẫn còn nét non nớt của tuổi thiếu niên. Tương lai lớn lên, không biết sẽ khiến bao nhiêu khuê tú trong kinh thành phải si mê đây.

"A đệ."

Khương Thư vén váy chui ra, Thẩm Trường Trạch theo thói quen vươn tay đỡ nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/21.html.]

Nhưng tay nàng còn chưa kịp đặt vào, đã bị một bàn tay khác nắm lấy.

"Để ta đỡ a tỷ."

Khương Ninh lập tức chen lên, gạt tay Thẩm Trường Trạch sang một bên.

Thẩm Trường Trạch nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn hai tỷ đệ thân thiết không chút xa lạ, không hiểu sao trong lòng có chút buồn bực.

Đó là thê tử của hắn kia mà, lẽ nào lại để nam tử khác đỡ? Dù là huynh đệ ruột thịt cũng không được.

Thẩm Trường Trạch vừa định mở miệng nhắc nhở Khương Ninh thì Khương phụ và Khương mẫu đã bước ra, cắt ngang lời hắn.

“Bái kiến Hầu gia.” Hai người hành lễ theo đúng quy củ.

Thẩm Trường Trạch vội vã đáp: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, xin mau đứng dậy.”

“Thư Nhi.” Khương mẫu nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Mẹ, con về rồi.” Khương Thư khẽ cười, giọng nói nũng nịu như thuở còn bé.

Nhìn cảnh mẫu tử đoàn tụ, đám gia đinh tỳ nữ đứng xung quanh cũng không khỏi xúc động, có người lén lau khóe mắt.

Sáu năm rồi, cuối cùng cũng được thấy tiểu thư mang theo cô gia về lại mặt.

Khương phụ liếc nhìn con đường trước phủ, dẫu gia đinh đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn có kẻ qua lại. Ông nhíu mày, trầm giọng: “Vào trong rồi nói.”

Nếu là nhà bình thường thì không sao, nhưng phu nhân Hầu phủ há có thể tùy tiện để người ngoài nhìn ngó?

Loading...