Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 10
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:44
Lượt xem: 1
Chử Ngọc nhận lệnh, lập tức dẫn Yến Dương rời đi.
Đàn Ngọc không muốn đi, nhưng lại bị Chử Ngọc mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Phu nhân đã phòng không chiếc bóng sáu năm, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được!
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người, bầu không khí bỗng trở nên yên ắng.
Khương Thư cúi mắt, trong lòng không khỏi nhớ về đêm đại hôn sáu năm trước.
Năm ấy, nàng vừa đến tuổi cập kê, tuổi còn nhỏ, đối diện với Thẩm Trường Trạch anh tuấn, cao lớn, trong lòng vừa thấp thỏm, vừa xấu hổ. Vì quá khẩn trương mà hai bàn tay vô thức vặn xoắn đến đỏ bừng.
Nhìn ra sự luống cuống của nàng, Thẩm Trường Trạch không hề chạm vào, chỉ lấy lý do xuất chinh còn nhiều việc cần chuẩn bị, rồi rời khỏi tân phòng.
Sáng hôm sau, hắn liền theo quân xuất phát, đến tận biên cương xa xôi.
Từ đó, bọn họ chưa từng thực sự trở thành phu thê đúng nghĩa.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Thấy nàng ngẩn người, Thẩm Trường Trạch không khỏi tò mò.
Khương Thư khẽ giật mình, thu lại suy nghĩ, nhàn nhạt cười: "Tức cảnh sinh tình, nhớ tới ngày đại hôn."
Thẩm Trường Trạch im lặng giây lát, rồi trầm giọng: "Mấy năm nay khiến nàng phải chịu uất ức rồi, sau này ta sẽ bù đắp cho nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/10.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Hắn cố gắng nhớ lại đêm thành thân năm ấy, nhưng dù thế nào cũng không thể hình dung ra gương mặt nàng ngày hôm đó.
Khương Thư chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.
Tướng quân tung hoành sa trường, một đôi tay vốn quen cầm thương múa kiếm, nay lại cẩn thận chườm đá cho nàng. Bảo không động lòng, đúng là dối trá.
Nhưng nàng không muốn để lộ cảm xúc, bèn thuận miệng gợi chuyện: "Biên quan... chiến trường... rốt cuộc trông như thế nào?"
Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng đáp:
"Khói lửa mịt mù, cát vàng mênh mông, gió lớn tuyết lạnh, ánh đao bóng huyết, xác c.h.ế.t chất chồng... Không có gì là tốt đẹp cả."
Khương Thư cúi mắt, chợt nhìn thấy trên mu bàn tay hắn có một vết sẹo mảnh.
Nàng không khỏi lên tiếng: "Những năm qua, có phải chàng đã chịu rất nhiều khổ cực?"
Thẩm Trường Trạch thoáng sửng sốt, yết hầu khẽ nhúc nhích, giọng khàn khàn:
"Lần đầu ra chiến trường, ta đã bị sự tàn khốc của chiến tranh làm chấn động, ngây người ra cho kẻ địch cơ hội đánh lén. Khi ấy, sư phụ chắn trước mặt ta, để loan đao địch đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c ông ấy. Máu nóng phun ra, b.ắ.n tung tóe lên mặt ta..."
Hắn dừng lại, đôi mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
"Lại có lần, quân địch tập kích ban đêm, ta còn đang mơ màng liền bị trường thương đ.â.m trúng ngực, suýt nữa mất mạng. Là Cẩm Sơ g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ địch, cứu ta về."
"Trải qua nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, ta dần có kinh nghiệm, học được cách luôn cảnh giác và bảo vệ bản thân. Tuy vẫn không thể tránh khỏi việc bị thương, nhưng ít nhất còn giữ được tính mạng. Những vết thương này... cũng chỉ là chuyện nhỏ, chữa mấy ngày liền khỏi."