Đạo Quỷ Dị Tiên - Chuong 61
Cập nhật lúc: 2024-12-04 22:52:35
Lượt xem: 0
Không khí trở nên đặc quánh, như thể có một áp lực vô hình đang đè nén lên từng hơi thở. Ngay cả ánh sáng từ những ngọn đèn dầu treo trên tường cũng trở nên u tối bất thường, như thể chúng cũng bị sự giận dữ ấy áp chế.
Dưới mệnh lệnh của Đan Dương Tử, tất cả đệ tử trong Thanh Phong Quan đều bị triệu tập về đại điện – nơi vốn thường được sử dụng để giảng dạy. Nhưng lần này, không một ai dám lên tiếng.
Mùi m.á.u tanh xộc lên, len lỏi vào từng ngóc ngách. Đống t.h.i t.h.ể nằm ngổn ngang trên nền đất lạnh là minh chứng cho cơn thịnh nộ mà Đan Dương Tử đã trút xuống những kẻ vô tội, chỉ vì hắn không biết phải phát tiết lửa giận này vào đâu.
Không khí trong đại sảnh nặng nề đến mức mọi người như bị đè ép, từng hơi thở trở nên gượng gạo. Lý Hỏa Vượng đứng lặng giữa đám đông, ánh mắt vô thức liếc về phía trước, nơi cái đầu be bét m.á.u thịt của cô bé trong chiếc bình sứ bị ném mạnh xuống nền đá lạnh lẽo.
Gương mặt ấy vốn đỏ hồng như búp bê giờ trở nên tái nhợt, m.á.u me làm nhòe đi những đường nét non nớt. Đôi mắt mở trừng vô hồn, trong đó vẫn còn vương chút sợ hãi, như ghi lại khoảnh khắc cuối cùng khi sự sống rời khỏi thân thể.
Giọng Đan Dương Tử vang lên, trầm thấp mà đầy sát khí, như một con mãnh thú chực chờ xé xác con mồi.
"Là ai? Là kẻ nào nhân lúc ta luyện đan lén lút vào phòng của ta?"
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Mỗi chữ rít qua kẽ răng ông như con d.a.o sắc lẻm, đ.â.m sâu vào tâm trí những kẻ đứng nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-quy-di-tien/chuong-61.html.]
"Bây giờ, nếu ngươi chịu thành thật đứng ra, bổn đạo gia sẽ cho ngươi c.h.ế.t thống khoái. Nhưng nếu để ta tự mình bắt được..." Đan Dương Tử cười lạnh, ánh mắt lóe lên sát ý, "Ta sẽ để ngươi quỳ xuống mà cầu xin ta gϊếŧ ngươi!"
Cả đại sảnh lập tức chìm trong im lặng. Không một ai dám thở mạnh, từ đệ tử đến những dược dẫn tàn phế. Không khí như bị đóng băng, từng người đều cảm nhận rõ ràng áp lực nặng nề đang đè lên mình.
Đan Dương Tử bước chậm rãi, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người. Ông dừng lại trước mặt hai đệ tử cầm kiếm đứng gần cửa.
"Trường Minh, Trường Nhân, vào lúc ta luyện đan, các ngươi đang làm gì?"
Hai người lập tức quỳ xuống hành lễ, giọng nói run run:
"Bẩm sư phụ, chúng đệ tử canh giữ ở cửa chính Thanh Phong Quan theo đúng lệnh của ngài, không dám lơ là một khắc!"
Đan Dương Tử không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào họ. Ánh mắt ông như xuyên thấu qua tâm can, khiến cả hai mồ hôi lạnh toát ra, nhỏ giọt xuống sàn. Sau một lúc lâu, ông mới chậm rãi rời ánh mắt, quay sang người kế tiếp.
"Huyền Nguyên! Còn ngươi thì sao?"