Đạo Quỷ Dị Tiên - Chuong 60
Cập nhật lúc: 2024-12-04 22:51:20
Lượt xem: 0
"Được rồi, ngươi mau mau rời đi, ta sẽ coi như chưa từng nhìn thấy ngươi ở đây." Đầu Bình Hoa cất giọng, khuôn mặt ngây ngô nhưng ánh mắt lại phảng phất sự gian trá.
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ gật đầu, nhấc chân chậm rãi dịch về phía cửa động, vẻ mặt lãnh đạm nhưng trong lòng lại đang trăm ngàn suy tính. Khi chỉ còn cách cửa vài bước, hắn đột ngột quay lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Nếu thiên thư là giả, vậy phương thuốc bắt người chế dược kia... cũng chỉ là do ngươi bịa ra ư?"
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Đầu Bình Hoa thoáng giật mình, nhưng sau đó liền bật cười. Nụ cười của hắn trông thật ngây ngô, nhưng giọng điệu lại khiến người khác không khỏi rùng mình.
"Đúng vậy, tất cả đều là do ta nghĩ ra. Trong đầu ta chỉ có mấy thứ vô dụng ấy thôi, nên ta giả vờ như trên thiên thư viết vậy thật, rồi nói lại với cha." Đầu Bình Hoa ngừng một chút, như để chắc chắn rằng Lý Hỏa Vượng đang lắng nghe, rồi tiếp tục, giọng có phần hối hận nhưng vẫn không che giấu được sự khoe khoang. "Ngươi yên tâm, ăn vào không c.h.ế.t được đâu. Ta không muốn cha chết, ta chỉ sợ cha biết ta vô dụng, không cần ta nữa... Ngươi nhìn xem, ta chẳng có tay, cũng chẳng có chân..."
Giọng hắn mỗi lúc một hưng phấn, như thể đang kể về một kỳ tích nào đó thay vì thú nhận một tội ác. Nhưng đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng, không nói không rằng, giơ tay phải lên, ném mạnh ngọc bội hình tròn trong tay về phía bình hoa mà Đầu Bình Hoa đang trú ngụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-quy-di-tien/chuong-60.html.]
Ngọc bội bay vút đi, để lại một đường sáng trắng sắc bén trong không khí, rồi đập thẳng vào thân bình. Một tiếng "choang" chói tai vang lên, làm Đầu Bình Hoa giật b.ắ.n mình, thân hình cứng đờ trước khi ngã nhào xuống đất.
Thân bình lập tức nứt toác, vỡ ra thành nhiều mảnh. Từ bên trong, nội tạng mục nát của Đầu Bình Hoa lẫn với những hạt phật châu đen ngòm, phân, và một thứ chất lỏng bẩn thỉu bốc mùi, tràn ra ngoài không khí, tạo nên một cảnh tượng kinh tởm.
"Huhuhu... Cha ơi! Ta đau quá! Cha ơi, cứu ta!" Đầu Bình Hoa bắt đầu khóc thét, giọng nói the thé, bi thương, nhưng càng lúc càng yếu dần.
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ, đầy uy lực vang lên, như muốn xé toạc không khí ngột ngạt trong hang động:
"Ai! Là ai!!!"
Đó là giọng của Đan Dương Tử. Âm thanh ấy như một cơn cuồng phong, cuốn theo sự bạo ngược không chút che giấu. Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nghe thấy hắn thực sự nổi giận.
Trước kia, khi có người bỏ trốn, Đan Dương Tử không nổi giận. Ngay cả khi Lý Hỏa Vượng vô tình dùng những lời lẽ bất kính với hắn, Đan Dương Tử cũng chỉ nhướng mày bỏ qua. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Lửa giận của hắn như một ngọn núi lửa bùng nổ, lan tràn khắp Thanh Phong Quan.