Đạo Quỷ Dị Tiên - Chuong 47
Cập nhật lúc: 2024-12-04 19:21:50
Lượt xem: 0
"Ngươi rất có thiên phú. Những đồ nhi khác căn bản không học tốt bằng ngươi. Được rồi, sư phụ thưởng cho ngươi."
Hắn lấy một viên đan dược từ lòng bàn tay, đưa ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Tạ sư phụ ban thuốc!"
Lý Hỏa Vượng cúi đầu thật sâu, hai tay run rẩy nhận lấy viên đan dược. Nhìn viên thuốc đen bóng, lòng hắn ngổn ngang những cảm xúc phức tạp. Nhưng hắn không dám chần chừ, lập tức bỏ viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.
Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng lửa nhỏ le lói, và ánh mắt sắc lạnh của Đan Dương Tử.
...................
Vừa nuốt viên thuốc xuống bụng, Lý Hỏa Vượng cảm nhận một luồng nhiệt lượng bùng lên trong đan điền, như có một ngọn lửa ấm áp đang cháy âm ỉ. Ban đầu, cảm giác ấy khá dễ chịu, khiến cơ thể hắn nhẹ nhõm như được xoa dịu. Nhưng không bao lâu sau, ngọn lửa nhỏ bé ấy bắt đầu lớn dần, lan tràn mạnh mẽ qua từng mạch máu, thiêu đốt khắp cơ thể. Hắn không còn tâm trí đâu để ghê tởm hay buồn nôn khi nghĩ đến nguồn gốc của viên thuốc – một thứ được luyện từ con người.
Đan Dương Tử đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói đầy vẻ thản nhiên:
"Huyền Dương à, về nghỉ ngơi đi. Hiệu lực của viên thuốc này rất mạnh, muốn hấp thu hoàn toàn chắc phải tốn một khoảng thời gian."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-quy-di-tien/chuong-47.html.]
Lý Hỏa Vượng cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu đáp:
"Vâng, thưa sư phụ."
Hắn loạng choạng rời khỏi phòng luyện đan, bước đi lảo đảo như say rượu, từng bước chân nặng trĩu như mang theo cả ngọn núi trên lưng. Khi vừa về đến chỗ ở của mình, hắn bám lấy khung cửa, cúi gập người và nôn khan. Tiếng nôn vang lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng, nhưng chỉ có chút dịch trong chảy ra khỏi miệng. Xem ra toàn bộ viên thuốc đã bị dạ dày hấp thụ triệt để.
Ngay lúc đó, hắn cảm thấy một sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể.
"Rắc… rắc…"
Xương khớp trong người vang lên những tiếng động nhỏ nhưng rõ ràng, giống như từng khớp nối đang được nắn chỉnh lại. Toàn thân hắn run rẩy, không phải vì sợ hãi mà vì nhiệt lượng từ ngọn lửa trong đan điền đang tỏa ra khắp tứ chi.
Hơi nóng hừng hực như hàng nghìn mũi kim đ.â.m xuyên qua da thịt, mỗi tế bào trong cơ thể đều bị nung đỏ. Lý Hỏa Vượng cảm giác mình như một con cá nằm trên chảo lửa, bị nấu chín từ trong ra ngoài. Đầu óc hắn mơ hồ, mồ hôi tuôn ra như suối, ướt đẫm cả đạo bào.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Hắn gục xuống giường đá, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên nóc nhà, nơi mà trong cơn choáng váng, hắn thấy như đang xoay tròn không ngừng. Những ký ức chập chờn về những chuyện vừa xảy ra hiện lên trong tâm trí hắn. Ánh mắt tuyệt vọng, sợ hãi của mọi người trong nhà kho; những tiếng gào thét nghẹn ngào của họ khi bị bắt làm "thuốc dẫn"; sự cam chịu đến tê liệt của chính hắn trong vai trò đồng lõa.