Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Quỷ Dị Tiên - Chuong 46

Cập nhật lúc: 2024-12-04 19:03:57
Lượt xem: 0

Dù cơ thể bị thương, Bạch Linh Miểu vẫn cảm kích nhìn Lý Hỏa Vượng. Một chút đau đớn này chẳng đáng là gì so với việc thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

"Kệ đi, xem như cũng gạt được ải này. Phỏng chừng còn rất lâu mới đến lượt Bạch Linh Miểu."

Lý Hỏa Vượng im lặng, không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, dẫn Bạch Linh Miểu rời khỏi. Bóng dáng hai người lẩn khuất dần dưới ánh sáng leo lét từ lò luyện đan khổng lồ. Không khí âm u, mùi thảo dược và khói than còn vương trong không gian khiến bước chân của họ thêm nặng nề.

Nhưng ngay khi họ sắp khuất bóng, một giọng nói trầm ổn và lạnh nhạt vang lên từ phía sau, phá tan sự yên tĩnh.

"Huyền Dương, nếu dược dẫn này không được thì đổi cái khác sang đi. Ta nhớ loại dược dẫn màu trắng như thế này vẫn còn một cái. Nhanh lên, đừng để lỡ thời gian."

Giọng nói nhẹ nhàng ấy khiến thân thể Lý Hỏa Vượng khẽ run. Hắn không dám chậm trễ, lập tức quay lại, cúi người hành lễ thật sâu trước Đan Dương Tử.

"Vâng, sư phụ."

Dứt lời, Lý Hỏa Vượng gượng gạo xoay người, bước ra khỏi phòng luyện đan. Hắn không nhớ nổi mình đã đi như thế nào đến phòng vật liệu, chỉ biết đôi chân nặng như đeo chì. Khi đến nơi, trước mặt hắn là một người đàn ông tóc bạc bạch tạng, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

Lý Hỏa Vượng không nói một lời, chỉ nắm lấy tay người kia, kéo ra khỏi phòng.

"Xin ngươi! Xin tha mạng cho ta!"

Người đàn ông bật khóc, quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, tiếng khóc thảm thiết vang lên giữa hành lang lạnh lẽo. Hắn van xin không ngừng, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-quy-di-tien/chuong-46.html.]

Hắn biết mình không thể làm gì khác.

Từng bước chân đưa cả hai về phía phòng luyện đan, nơi khói trắng mịt mù và mùi thuốc nồng nặc hòa quyện trong không khí. Khi tới nơi, tiếng khóc cũng dần lụi tắt.

Đan Dương Tử đang chờ sẵn, cây chày đá lớn trong tay đã được nâng lên. Một tiếng nện mạnh vang dội, rồi tất cả lại trở nên tĩnh lặng.

Khói bốc lên từ lò luyện đan, mang theo hơi ấm và một tầng dầu mỡ bám chặt vào thạch nhũ trên trần. Lý Hỏa Vượng đứng đó, toàn thân run rẩy, cảm giác mùi tanh nồng của m.á.u như len lỏi khắp cơ thể hắn.

"Không phải ngươi muốn học luyện đan sao?"

Giọng nói của Đan Dương Tử khiến hắn giật mình.

"Lại đây mà nhìn cho rõ. Cơ hội được chứng kiến quá trình luyện chế loại đan dược hiếm có này không dễ mà có đâu."

Lý Hỏa Vượng hít sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi chậm rãi tiến lại gần.

Dưới ánh lửa lập lòe, hắn chăm chú theo dõi từng động tác của Đan Dương Tử. Hắn thấy sư phụ cho từng nguyên liệu vào lò, điều chỉnh lượng lửa, rồi thêm thắt các loại vật liệu khác theo đúng thời điểm. Đôi tay của Đan Dương Tử linh hoạt mà chính xác, như thể mọi thứ đã được khắc sâu trong tâm trí hắn.

Ngọn lửa dưới lò luyện đan bừng sáng rực rỡ, rồi dần dần tắt lịm. Khi nắp lò được mở ra, bảy viên đan dược màu đen, tròn trịa và hoàn mỹ bay lên, lơ lửng trước mặt Đan Dương Tử.

Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.

"Không tồi, không tồi."

Đan Dương Tử nở một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt hài lòng nhìn Lý Hỏa Vượng.

Loading...