Nghe những gì mà bác sĩ , chị chốc lát cũng trả lời: “Phải, giam giữ em trong phòng. Bây giờ cảm thấy quá sai, thậm chí cảm ơn bác sĩ điều trị cho em nha!”
“À, gì , bởi đây là việc nên mà. Chỉ cần cô lời của là . Thậm chí cô sẽ sớm khỏe thôi!”
Thế là, trò chuyện với bác sĩ một lúc, chị cũng phòng để thăm . giờ đây cũng tỉnh , thấy chị , ôm chặt chị lòng. nức nở bảo: “Chị, em thật sự xin chị nhiều, khi khiến cho chị lo lắng cho em như . Và em cũng cảm thấy sai, khi lời chị, để kết cục như thế .
Và thế giới ngoài thật đáng sợ, khi con thật vô cảm. Bọn họ cũng chẳng bận tâm đến em, với còn đ.á.n.h em nữa. Cũng may là em , và hên khi nãy chị đến kịp lúc, khi em chỉ trong cơn mưa mà chẳng nơi nào để trú. Nếu chị xuất hiện thì chắc chắn em c.h.ế.t !”
Nghe những gì , chị đưa tay lên miệng bảo: “Không, em đừng những lời tiêu cực như . Và xin là chị mới đúng, khi chị giam cầm em. thật sự, chị chỉ cho em mà thôi. Với , em chứ?
Chị khiến cho em tổn thương nhiều, khi bác sĩ rằng em đang trầm cảm. Và chị sẽ rút kinh nghiệm, chị sẽ đưa em ngoài nhiều hơn, để cho em giao tiếp với xã hội, để cho em thoải mái hơn, chứ đau lòng, cảm thấy buồn khi thể giao tiếp với ai, là giống như một con vật giam cầm...
Chị thật sự xin em nhiều. Bây giờ chị sẽ nghỉ việc ở đó. Chị sẽ tìm một công việc nào thời gian ngắn hơn, để thể dễ dàng đưa em ngoài, để em thể giao tiếp với , để em thể khám phá thế giới , chứ như một chú chim giam cầm. Và chị cũng nhận rằng:
Tình yêu là thứ để chúng cất giữ và bảo vệ, mà là thứ để chúng cùng chia sẻ, thậm chí cùng trải qua những cảm giác vui buồn. Bởi vì thương em, nên chị quá vô tâm, đến nỗi trở thành một con ích kỷ. từ nay về , điều đó sẽ xảy nữa !”
những lời chị mà cảm thấy cảm động. liền ôm chầm lấy chị lòng, trong khi cảm giác hạnh phúc ngừng dâng lên, khi thể cảm nhận sự thấu hiểu từ chị , cùng với sự quan tâm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-la-tu-do-khong-phai-giam-cam/chuong-3-yeu-la-phai-thau-hieu-khong-se-la-giam-cam.html.]
Lúc , chị bảo: “Thôi, bây giờ để chị dắt em mua đồ ăn, chúng cùng ăn nha. Với , em chán mấy món mà chị mua về cho em , đúng ?”
chị, buồn mà : “Không, chị để em ở đây mà mua cũng . Không cả!”
Chị đáp, đưa tay xoa đầu : “Thôi, chị hứa với em là chị sẽ cho em giao tiếp với xã hội nhiều hơn mà. Nên bây giờ ăn cùng với chị nha. Bởi vì, cũng lâu em cảm nhận cảm giác ăn ở những cái quán là như thế nào!”
Tài
cũng đồng ý với chị . Thế là cùng với chị quán để ăn, trong sự hạnh phúc của chính . ngờ, bởi vì một sai lầm của chính , mà khiến cho chị đổi nhiều đến như . Lúc đó, chúng ăn một quán cháo vịt. cảm thấy là vui, thậm chí khung cảnh xung quanh cũng là điều mà ao ước.
Và bây giờ, cũng nhận rằng: “Quả thật như chị , thế giới ngoài thật rộng lớn và nhiều vô cảm, bởi vì họ luôn bận rộn bởi công việc của chính . Và sự tự do nhất thiết là rời xa nơi giam cầm, mà tự do là sự cảm thấy thoải mái khi ở cạnh một ai đó, là một nơi nào đó, thậm chí trải nghiệm thế giới bao la.
Chứ như cái cách mà bỏ , để nhận lấy kết cục như . Và bây giờ, khi nhận thứ, cảm thấy càng yêu chị hơn. cảm thấy nỗi đau khổ của chị . cảm nhận cuộc đời của thật là hạnh phúc khi chị cạnh bên...
Và , khi chúng ăn xong, lúc cũng trở về bệnh viện mà ở đó vài ngày, khi chị chăm sóc. Và khi trở cuộc sống cũ, cũng là lúc chị quyết định từ bỏ công việc của , xa, cũng tăng ca nữa, mà luôn dành thời gian cho . Lúc nào cũng , cứ sáng sớm chị sẽ dắt công viên để dạo và tập thể dục. Sau đó là ăn những món ngon. Lúc chiều chị về, chị chở uống sữa, đó cùng chuyện, cùng vui đùa. Rồi chúng sẽ xem ca nhạc, là chơi các trò giải trí trong siêu thị...
Rồi về nhà mà ôm chầm lấy ngủ. Cái cảm giác đó thật hạnh phúc và sung sướng, giống như thế giới là của hai chúng , mang theo một sự tự do trong tình yêu, chứ là cái cảm giác giam cầm như lúc trải qua nữa.
Và các bạn cũng qua câu chuyện đó, tình yêu như một bức tranh . Nếu như quá nhiều sự kiểm soát mà gọi là yêu, thì sẽ trở thành giam cầm. Và chúng cần học cách thấu hiểu, chỉ là yêu thương là để cho yêu của thoải mái. Thì lúc đó, hai tâm hồn sẽ đồng điệu. Chúng mới thể xích gần . Mà cái cảm giác yêu còn là giam cầm nữa, mà chính là sự tự do, hạnh phúc trong tình yêu cao cả, khi đó xa cách dù chỉ một giây nhưng vẫn thỏa mái...”