Yêu Giả Thành Thật - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-06-02 10:35:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều hôm đó, Trịnh Thư Ý ngoan ngoãn ngồi ở nhà chỉnh sửa bản thảo.
Trong bút ghi âm có chứa đoạn đối thoại giữa Quan Hướng Thành và cô, tuy nội dung không chặt chẽ nhưng lượng tin tức thu được không hề ít, cô nhanh chóng tập trung vào công việc.
Kim đồng hồ xoay một vòng rồi lại một vòng, sắc trời cũng bắt đầu dần thay đổi.
Áng mây che khuất ông mặt trời, chỉ chừa lại vài tia sáng mờ ảo.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim đồng hồ.
Bút ghi âm bỗng vang lên một giọng nói không thuộc về Trịnh Thư Ý và Quan Hướng Thành.
– – “Trịnh Thư Ý, cô vừa vừa phải phải thôi.”
Trịnh Thư Ý bỗng hoàn hồn, cô ngẩng đầu dụi mắt, nặng nề thở dài một hơi rồi úp mặt lên bàn.
Biết thế cô đã nghe anh khuyên, vừa vừa phải phải thôi.
Ầy.
Lần này thì hay rồi, hình như cô “vui hơi quá” rồi thì phải.
Sáng hôm sau, Trịnh Thư Ý cầm bản thảo đi đến tòa soạn.
Tối qua cô viết bản thảo đến khuya, sáng nay tinh thần không tốt mấy, dọc đường vừa đi vừa ngáp đến bàn làm việc, vừa an vị đã rót ngay cho mình một ly cà phê.
“Hội chứng ngày thứ hai là đây, chậc chậc.” Khổng Nam thấy Trịnh Thư Ý ngáp nên cũng ngáp theo, buồn ngủ nói, “Tối qua thức khuya coi phim đến ba giờ mới ngủ, sáng nay suýt nữa là không dậy nổi, cũng không kịp gội đầu. Còn cô làm gì mà nhìn có vẻ thiếu ngủ nghiêm trọng thế này?”
Trịnh Thư Ý nhìn máy tính xuất thần, một lát sau mới trả lời, “Tôi viết bản thảo.”
“Phỏng vấn suôn sẻ chứ?” Khổng Nam hỏi nhỏ, “Lần này có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?”
“…”
Trịnh Thư Ý cụp mắt hừ một tiếng, “Vô cùng suôn sẻ, tối qua tôi đã gửi bản thảo cho chủ biên rồi.”
Hôm nay mới thứ hai nhưng cả văn phòng đều rất bận rộn, khắp nơi đều vang lên tiếng gõ bàn phím.
Trịnh Thư Ý còn buồn ngủ, cô xoay xoay cổ, nhìn sang bên kia.
Bên bàn làm việc phía bên kia, Hứa Vũ Linh đã đến từ sớm, cô ta đang cầm ly cà phê nói gì đó với thực tập sinh của mình.
Khác hẳn với Trịnh Thư Ý, hôm nay trông Hứa Vũ Linh rất có tinh thần, cô ta mặc một chiếc áo voan màu vàng nhạt, được hơi gió từ máy điều hòa thổi khẽ bay phấp phới.
Trêи mặt cô ta hiện rõ mấy chữ “đường làm quan rộng mở”.
Đúng lúc, Hứa Vũ Linh cũng nhìn sang đây, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thư Ý.
TBC
Hứa Vũ Linh có một đôi mắt to tròn, hàng mi dày, cô ta ngước mắt lên mang theo ý thăm dò không mấy thiện ý, khiến đối tượng bị cô ta đánh giá không hề thoải mái.
Trịnh Thư Ý không biết cô ta đắc ý chuyện gì, cô quay đầu cầm ly nước đi vào phòng trà.
Buổi sáng cô không có cảm giác thèm ăn nên chẳng muốn ăn gì, thế nên cô chỉ pha một ly yến mạch.
Nước nóng tí tách chảy xuống, tiếng giày cao gót chợt vang lên từ phía sau.
Không cần quay đầu lại Trịnh Thư Ý vẫn biết đó là ai.
“Nghe nói hôm qua cô có buổi phỏng vấn?” Hứa Vũ Linh hỏi vu vơ.
Trịnh Thư Ý không thèm quay đầu lại, “Ừ.”
“Cô cũng thật là, đã cuối năm rồi mà còn liều mạng như thế.”
Hứa Vũ Linh rót nước xong cũng không đi ngay mà dựa vào bên ngăn tủ, “Bây giờ cũng chả có đề tài gì hay, có phỏng vấn cũng chẳng lấy được tít bìa đâu, chi bằng nghỉ ngơi cho khỏe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-gia-thanh-that/chuong-42.html.]
Trịnh Thư Ý khuấy đều bột yến mạch, đang tính nói thì Hứa Vũ Linh bỗng đứng thẳng người dậy, vội vàng đi ra ngoài.
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn theo, hóa ra là Đường Diệc đã đến.
Hứa Vũ Linh không cầm ly theo, gọi “chủ biên” từ xa rồi đi theo chị ta vào văn phòng.
…
Sáng thứ hai luôn có cuộc họp thường kỳ vào lúc 9 giờ rưỡi, trước giờ họp, vì thời gian sát sao nên không thể làm gì, mọi người nghỉ xả hơi, tụm năm tụm ba lại với nhau.
Tần Thời Nguyệt lại đến trễ vài phút, lúc cô vào công ty, Trịnh Thư Ý và Khổng Nam đang đứng nói chuyện với mấy người bên phòng khác ở ngoài ban công.
Cô để túi xách xuống, cầm một hộp chocolate đi đến mời mọi người cùng ăn.
Mọi người đang chia chocolate cho nhau thì bên phòng chủ biên đã có động tĩnh, tiếng đóng sầm cửa vang lên làm tất cả mọi người đều hoảng hồn.
Nhìn thấy Hứa Vũ Linh, Khổng Nam khẽ ho rồi thì thầm, “Sao cô ta dám đóng cửa mạnh thế, cửa phòng của chủ biên hư cô ta có đền không?”
Vốn dĩ có người định tiếp lời Khổng Nam, nhưng khi thấy Hứa Vũ Linh tức tối xông thẳng về phía này, bọn họ vội vàng ngậm miệng lại.
Ánh mắt cô ta ghim chặt Trịnh Thư Ý, giày cao gót như muốn đ.â.m thẳng vào nền nhà, từng bước đi đến chỗ Trịnh Thư Ý.
Mọi người chỉ nhìn thấy bước chân của cô ta loạng choạng, nhưng không hề biết rằng, khi còn ở trong văn phòng của Đường Diệc, cô ta tức đến run người.
Cuối năm, các ngành nghề đều đang chạy đua KPI.
Phóng viên cũng không ngoại lệ, năm nay Hứa Vũ Linh không có lấy một cái tít bìa, nhờ cô ta khóc lóc kể lể với tổng biên mới lấy được một tít bìa cuối cùng của năm, có thể nói rằng nó rất quan trọng với cô ta.
Cô ta vì nhiệm vụ lần này mà cố gắng rất nhiều, liên hệ với rất nhiều mối quan hệ, thậm chí còn phải chi tiền mua túi hàng hiệu cho người trung gian, cuối cùng mới liên hệ được với ba người đồng sáng lập ngân hàng thương mại để làm một cuộc phỏng vấn chung.
Nội dung phỏng vấn vô cùng chất lượng, cô ta có lòng tin rằng nhờ cú lội ngược dòng này, cô ta sẽ thoát khỏi sự đàn áp của Trịnh Thư Ý suốt hai năm nay.
Ai mà ngờ, cô ta tự tin tràn trề cầm bản thảo đi nộp cho Đường Diệc thì lại được thông báo rằng, tít bìa cuối năm thuộc về Trịnh Thư Ý.
Cô ta không cam lòng, không cam lòng chất vấn Đường Diệc vì sao chị ta lại lật lọng.
Đường Diệc lại mất kiên nhẫn, dứt khoát bảo cô ta đi tìm tổng biên nói chuyện.
“Sáng nay người ta giao bản thảo phỏng vấn Quan Hướng Thành, cô nói xem nếu cô là tổng biên thì cô làm thế nào?”
Đầu Hứa Vũ Linh ong cả lên, cả người như rơi vào hầm băng.
Chỉ một câu nói đã phá vỡ ý đồ muốn giãy giụa của cô ta, nhưng cũng đã làm mối thù sâu càng thêm sâu.
Cô ta phi như bay đến chỗ Trịnh Thư Ý, dùng sức đẩy cửa ban công ra, n.g.ự.c phập phồng, cánh cửa phía sau lung lay phát ra thành tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía cô ta.
Trịnh Thư Ý đang cầm một thanh chocolate trong tay, biết Hứa Vũ Linh nhắm đến mình nhưng cô chỉ nhìn cô ta chứ không mở miệng.
“Cô được lắm Trịnh Thư Ý.” Hứa Vũ Linh quay đầu cười lạnh lùng, “Ngay cả Quan Hướng Thành mà cô cũng liên lạc được.”
Trịnh Thư Ý cắn một miếng chocolate, gật đầu, “Dạo này tôi gặp may.”
“Gặp may ư?” Hứa Vũ Linh cười giễu cợt, “Quan Hướng Thành bao năm nay không lộ diện trước mặt truyền thông, cô bảo tôi là cô gặp may ư?”
Trịnh Thư Ý giương mắt, hờ hững nhìn cô ta, “Thế cô cảm thấy sao?”
Hứa Vũ Linh khoanh tay, quan sát Trịnh Thư Ý từ trêи xuống dưới, “Có ai mà không biết phóng viên Trịnh xinh đẹp động lòng người, sợ là cô phát huy ưu thế của mình hết mức rồi. Bảo sao dạo này cô ăn mặc xinh đẹp như thế, vừa tan làm đã không thấy người đâu.”
Lời nói không hề che đậy, thậm chí còn mang theo sự cay nghiệt, đừng nói Khổng Nam nghe thấy muốn nổi điên, ngay cả mấy người bên phòng khác cũng nhíu chặt mày.
Mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, cô ta nói thế đúng là khó nghe thật.
Mà người trong cuộc, chính là Trịnh Thư Ý đây, chỉ nhai hết chocolate trong miệng, từ từ nuốt xuống, rồi lấy khăn lau tay.
Sau đó cô mới đáp lại, “Nếu tôi mà dựa vào nhan sắc để làm việc thì cô nghĩ cô còn có thể đứng trước mặt tôi để nói chuyện ư?”