Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Yêu Giả Thành Thật - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-06-02 10:35:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tinh Châu, anh thấy sao?” Tần Nhạc Chi xoay người hỏi, Nhạc Tinh Châu ngẩng đầu lên nhìn một lát, “Ừm, cũng được đấy, đẹp.”

Tần Nhạc Chi rõ ràng đã nhận ra thái độ hời hợt của Nhạc Tinh Châu, cô ta khó chịu bèn nói, “Em đi xem cái khác.”

Trịnh Thư Ý ở trong phòng thay đồ đã hết chịu đựng nổi.

Tuy là phụ nữ với nhau, nhưng cô chưa từng nhìn thấy người nào mua đồ mà lại khắt khe như thế, cô chỉ hối hận lúc nãy vì sao mình không đi thẳng ra ngoài cho rồi.

Nhưng bây giờ, Trịnh Thư Ý không thể chịu đựng nổi.

Cô đứng dậy, sửa lại váy, dứt khoát vén rèm cửa bước ra ngoài.

Lúc này, nhân viên cửa hàng đang khom người thắt nơ lưng cho Tần Nhạc Chi.

Tần Nhạc Chi không để ý xung qanh, chỉ chăm chú nhìn nhân viên cửa hàng. Nhưng dần dần, cô ta cảm nhận được bầu không khí đã dần thay đổi.

Cách cô ta không xa, hai nhân viên cửa hàng đang vây quanh Trịnh Thư Ý, và hai nhân viên đang đứng nhìn Trịnh Thư Ý, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập sự kinh ngạc.

“Chị ơi, váy này quá hợp với chị luôn, da chị trắng ngần, chiếc váy đỏ này đúng là được thiết kế dành cho màu da của chị đấy.”

“Em thấy chị mặc còn đẹp hơn cả người mẫu trêи tạp chí của bọn em luôn ấy. Hôm nay chị đến đúng lúc lắm đấy ạ, size này chỉ còn một cái thôi ạ.”

“Thật đấy chị, chị mà thử bộ khác em không vui đâu, chị mặc cái này đi, đẹp thật sự ấy.”

Dù chỉ là bóng lưng nhưng Tần Nhạc Chi vẫn có thể nhận ra, Trịnh Thư Ý đang mặc chiếc váy cùng kiểu với cô ta.

Nhân viên cửa hàng cứ khen không dứt miệng nhưng Tần Nhạc Chi không quan tâm, nhưng đến khi Trịnh Thư Ý quay người lại, Tần Nhạc Chi thấy rất rõ, cùng một kiểu váy nhưng những chỗ không thích hợp của cô ta lại là dệt hoa trêи gấm đối với Trịnh Thư Ý.

Cần cổ thon thả tựa thiên nga, phần trễ vai làm lộ ra đường cong xinh đẹp của xương quai xanh, theo đó mà trượt xuống, phía eo vô cùng cân đối, một chiếc váy mùa đông bình thường nhưng lại tạo ra cảm giác như đang mặc lễ phục.

Trịnh Thư Ý xoay một vòng ngắm nghía, “Cũng được đấy, để tôi chụp một tấm ảnh.”

Trong lúc này, Thời Yến đang mở một cuộc họp video.

Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng báo cáo công việc từ bên phía bên kia.

Điện thoại anh bỗng nhiên rung lên mấy lần liên tiếp, anh tiện tay mở màn hình, bấm vào wechat, mấy tấm ảnh lần lượt hiện ra.

Trịnh Thư Ý: Anh thấy sao?

Trịnh Thư Ý: Cho xin hai chữ trả lời đi nào.

Trêи camera màn hình, cấp dưới thấy Thời Yến tháo mắt kiếng xuống, xoa xoa khung xương chân mày, bọn họ thấy thế thì hoảng hồn, vội vàng dừng lại.

“Thời tổng, có vấn đề gì sao?”

Thời Yến đeo mắt kiếng lên, cảm giác bất lực kia đã biến mất.

“Mọi người tiếp tục đi.”

Hai phút sau, Trịnh Thư Ý nhận được tin nhắn trả lời.

“Tàm tạm.”

Trịnh Thư Ý: “…”

Đúng hai chữ, thêm một chữ cũng không cho.

Anh khen đẹp thì c.h.ế.t hả?

Cùng lúc đó, có hai cô gái cũng đang đi dạo trong cửa hàng này, vừa trông thấy Trịnh Thư Ý thì không dời mắt được, bọn họ vẫy tay gọi nhân viên, “Bọn tôi cũng muốn thử chiếc váy cô gái kia đang mặc! Chị lấy giúp bọn tôi với.”

Nhân viên thu ngân nhìn sang, mỉm cười lắc đầu, “Xin lỗi hai chị, váy này bọn em chỉ có hai cái, một cái chị ấy đang mặc, cái còn lại…”

Nhân viên quay đầu, nhìn Tần Nhạc Chi, nói tiếp, “Chị gái này cũng đang thử. Mấy chị thấy đó, váy này rất đẹp, khách nào thử xong cũng ưng hết.”

Nhân viên ở đây vô cùng chuyên nghiệp, rất giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc, nhưng Tần Nhạc Chi vẫn nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt của cô nhân viên ấy.

Hai cô gái nói muốn thử đồ nhìn theo hướng chỉ của nhân viên, ánh mắt hoàn toàn không che giấu cảm xúc, rõ ràng đang nói “Không nhìn ra được đây là cùng một kiểu.”

“Xấu c.h.ế.t đi được –” Tần Nhạc Chi vốn định chê xấu, nhưng chưa nói xong đã nhìn thấy Nhạc Tinh Châu ngồi thẳng người trêи sofa, nhìn chăm chăm vào Trịnh Thư Ý, ánh mắt đuổi theo bước chân của cô.

Tần Nhạc Chi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Nhạc Tinh Châu, quá kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.

Mặc dù cô ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không giữ được sự không cam lòng và cả cảm giác hối hận đang trào dâng.

Tần Nhạc Chi nhíu mày, lòng bàn tay nóng hừng hực, cô ta quay đầu nhìn sang chỗ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-gia-thanh-that/chuong-34.html.]

Đi một vòng quanh các kệ treo, Tần Nhạc Chi vừa đưa tay cầm một chiếc váy, một cánh tay khác cũng duỗi tới.

Cô ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Trịnh Thư Ý, thấy cô nở nụ cười châm biếm.

“Gu của cô với tôi đúng là giống nhau thật đấy.”

Hai người liếc nhìn nhau, mỗi người cầm một chiếc váy cùng kiểu bước vào phòng thay đồ.

Hai người như đang im lặng tranh đua với nhau, thử năm bộ đồ liên tiếp.

Mỗi lần bước ra, cảnh tượng trước đó lại tái hiện một lần nữa.

Sự cố chấp của Tần Nhạc Chi đã được khơi mào, cô ta không chịu thua, từng bộ từng bộ thảy lên quầy hàng.

Nhưng mỗi một lần như thế, cô ta đều nhìn thấy rõ ánh mắt của mọi người xung quanh, không khác mấy so với những lần trước.

Sau khi thử bộ thứ sáu, Tần Nhạc Chi đứng trong phòng thay đồ, nghe ngóng động tĩnh từ phòng bên kia, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, m.á.u nóng bốc lên đầu không thể nào tỉnh táo nổi.

Cô ta cầm bộ đồ cuối cùng, bước ra cùng lúc với Trịnh Thư Ý.

Sau khi ánh mắt lướt qua Trịnh Thư Ý, cô ta nở nụ cười, kéo tay Nhạc Tinh Châu phía đối diện.

“Anh yêu, mấy bộ này bộ nào em cũng thích hết, anh mua cho em nha.”

Trịnh Thư Ý tự nhận mình là một người điệu đà, nhưng khi nghe thấy giọng của Tần Nhạc Chi, toàn thân cô cũng nổi hết da gà.

Tần Nhạc Chi thấy Trịnh Thư Ý nhíu mày, cơn tức cũng đã dịu xuống.

Nhưng cô ta không nhìn thấy sắc mặt của Nhạc Tinh Châu đã thay đổi.

Cửa hàng này giá không hề rẻ, trang phục mùa đông không có cái nào dưới ba ngàn tệ, không phải quá mắc, nhưng tất cả mấy bộ này cộng lại ít nhất cũng phải mấy chục ngàn.

Anh ta im lặng, không nhúc nhích.

Tần Nhạc Chi lay lay cánh tay anh ta, “Nhanh lên anh, lát nữa chúng ta còn đi ăn cơm nữa.”

Nhưng vì mặt mũi đàn ông nên Nhạc Tinh Châu không thể từ chối yêu cầu của bạn gái trước bàn dân thiên hạ thế này, đành lê bước đến quầy thu ngân.

Nhân viên cửa hàng như muốn mở cờ trong bụng, đồng thời nhìn sang Trịnh Thư Ý.

“Chị ơi, mấy bộ này chị có lấy hết không ạ? Em thấy hợp với chị lắm.”

Nghe thế, Tần Nhạc Chi cũng nhìn sang Trịnh Thư Ý, vẻ đắc ý trong đôi mắt không thể nào che giấu.

Ngay lúc đó, trong cửa hàng bỗng nhiên vang lên tiếng giày cao gót.

Tần Thời Nguyệt cầm chiếc ví đính đá trong tay, kính râm cài trêи đầu, đi thẳng đến chỗ Trịnh Thư Ý.

“Chị ơi, chị chọn xong chưa?”

Trịnh Thư Ý không ngờ cô nhóc này chạy đến tận nơi hóng drama, hoảng hồn không nói nên lời vì hành động này của cô nhóc.

Tần Thời Nguyệt nhìn quanh cửa hàng một vòng, có đôi có cặp thì chỉ có mỗi Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu, lại trao đổi ánh mắt với Trịnh Thư Ý, cô nhóc liền hiểu ra ngay.

“Đừng gấp, để em chọn giúp chị.”

Cô nhóc đi đến chỗ Tần Nhạc Chi, nhìn lướt qua mấy bộ đồ của cô ta, nói với nhân viên cửa hàng, “Bộ này, bộ này, bộ này… đúng, chọn mấy bộ giống cô ta –”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy lên giúp đỡ.

TBC

Lại thêm một vị khách sộp rồi!

“Lấy hết ạ?”

“Đúng.”

Tần Thời Nguyệt lấy một cái thẻ đập mạnh lên quầy, “Ngoại trừ mấy bộ đó, những kiểu còn lại lấy theo size của chị tôi.”

Trịnh Thư Ý:?

Tần Thời Nguyệt gỡ kính râm xuống, lúc đi ngang Tần Nhạc Chi thì cười nói, “Ánh mắt chị gái này chuẩn ghê, đã giúp tôi chọn ra mấy bộ xấu nhất, đỡ tốn công tôi chọn biết bao nhiêu.”

Tần Nhạc Chi sững sờ, mặt đen lại ngay tức khắc.

Trong cửa hàng lặng ngắt như tờ, mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc hấp dẫn ánh mắt của các khách hàng khác nhìn sang.

Nhân viên cửa hàng không biết phải phản ứng thế nào, không biết nên mừng rỡ hay là nên tự véo tỉnh bản thân.

Chỉ có Trịnh Thư Ý, chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác nhìn Tần Thời Nguyệt.

Tần Thời Nguyệt đến cạnh cô, nói nhỏ, “Không sao, em cà thẻ của cậu em, ổng giàu lắm.”

Loading...