Cô vẫn giữ vững nụ cười cho đến khi ra khỏi cửa.
Trêи đường về nhà, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề. Nhưng khi về đến nhà, cẩn thận suy nghĩ lại, cô lại thấy tình hình khá là khả quan.
Chí ít thì Thời Yến không có cấm cô theo đuổi anh.
Coi như anh đã ngầm cho phép cô rồi.
Thông báo Wechat này không chừng là tin báo anh đồng ý kết bạn.
Nhưng Trịnh Thư Ý không vội mà đi tắm trước, dường như cô đã nhìn thấy ánh sáng của sự thắng lợi, cô lăn một vòng trêи giường, cực kỳ hứng thú mở khóa màn hình.
Lúc tin nhắn Wechat hiện lên, cô ngẩn cả người.
Ôi, không phải thông báo Thời Yến gửi lời mời kết bạn mà là tin nhắn của bạn cùng phòng thời đại học.
Tất Nhược San: Ý Ý, mày chia tay với Nhạc Tinh Châu rồi hả?
Trịnh Thư Ý: Ừ.
Tất Nhược San: Sao mày không nói với tao?
Trịnh Thư Ý: Dạo này tao bận quá nên quên.
Trịnh Thư Ý: Mà sao mày biết?
Tất Nhược San: Tao thấy thằng cha đó đăng ảnh chụp với con khác lên mạng.
Trịnh Thư Ý im lặng một hồi.
Trịnh Thư Ý: Gửi tao xem xem.
Tất Nhược San vội vàng gửi ảnh sang cho cô.
Hai người trong ảnh rúc vào với nhau, Tần Nhạc Chi ngậm cái thìa, ngón tay thì vuốt ve trêи cằm của Nhạc Tinh Châu, cười đến ngọt ngào.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa lộp bộp rơi xuống, hòa cùng tiếng sấm như muốn xuyên thủng cả bầu trời.
Lúc Trịnh Thư Ý thoát ra khỏi ảnh, Tất Nhược San đã gửi liên tiếp mấy tin nhắn sang.
Tất Nhược San: Hồi xưa thấy lão ra vẻ không phải mày thì không được, tao còn tưởng người đàn ông tốt nhất thế giới là đây.
Tất Nhược San: Nhưng nhìn cái mặt ả này, lão đấy mù à? Ban đầu tao đâu có tin, cứ tưởng là em gái hay gì của lão ấy?
Tất Nhược San: Thế giới này thần kì quá, đá hoa khôi rồi tìm mặt hàng thế này đây ư?
Thật ra nếu bình tĩnh mà xem lại thì Tần Nhạc không hề xấu, da trắng, mặt nhỏ, cằm nhọn, còn có đôi mắt phượng.
Nếu đổi lại là người khác thì sẽ thấy đây là một cô gái ngây thơ xinh xắn.
Nhưng trong mắt Tất Nhược San, cái người mà suốt bốn năm đại học đều nhìn ngắm đại mỹ nhân như Trịnh Thư Ý mỗi ngày thì Tần Nhạc Chi chỉ giống như nước lã canh suông mà thôi.
Tất Nhược San: Sao tụi bây chia tay thế?
Trịnh Thư Ý: Lão ngoại tình.
Tất Nhược San:?
Tất Nhược San: Ngoại tình với cô ả này á?
Trịnh Thư Ý: Ừ.
Tất Nhược San: Tao thấy não lão teo thì có.
Trịnh Thư Ý: Vì nhà cô ta giàu.
Tất Nhược San: À, hóa ra là muốn bay lên cao làm phượng hoàng.
Tất Nhược San: Qua câu chuyện này đã cho chúng ta rút ra một bài học, đừng quan tâm tới loại phượng hoàng nam này, người ta muốn niết bàn là niết bàn ngay! Đốt mày cháy thành tro lúc nào không hay đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-gia-thanh-that/chuong-22.html.]
*Chỉ những người đàn ông xuất thân nghèo khổ, vất vả thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố làm việc. Mặc dù không có tiền vẫn cố chấp thanh toán hóa đơn, luôn tỏ vẻ mình nổi trội hơn những người cùng lứa. Nếu ba mẹ và vợ có tranh chấp thì sẽ đứng về phía ba mẹ, có bạn bè hay thân thích đến nhờ vả thì sẽ giúp đỡ… Những người này tuy đã thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ nhưng vẫn giữ lại rất nhiều quan niệm và tư tưởng lỗi thời.
Nói chuyện với Tất Nhược San xong, đầu Trịnh Thư Ý ong ong cả lên.
Có người có chung mối thù thì cảm xúc ấy sẽ bị phóng đại gấp mấy lần.
TBC
Cô ngồi xuống, nắm chặt điện thoại trong tay để bình tĩnh, điều hòa lại hơi thở, sau đó mở danh bạ Wechat lên.
Xem một lượt, vẫn không thấy tin nhắn kết bạn của Thời Yến.
Được thôi.
Cô copy số điện thoại của Thời Yến, vẫn không tìm thấy Wechat của anh.
Xem ra là do anh cài đặt chế độ không thể kết bạn qua số điện thoại rồi.
Trịnh Thư Ý nghiến răng, cô chỉ có thể mở mục tin nhắn chỉ có những tin nhắn mã xác minh và tin rác lên, sau đó gửi cho Thời Yến một tin nhắn.
Trịnh Thư Ý: Em về đến nhà rồi ^-^
Trịnh Thư Ý: Thời tổng, anh ngủ chưa?
Mãi đến khi tắm xong, phần tin nhắn cũng không có động tĩnh gì.
Đêm khuya, Trịnh Thư Ý bị một ý thức nào đó dẫn dắt, mơ mơ màng màng thức giấc.
Cô đưa tay quơ lấy cái điện thoại đặt dưới gối, khẽ híp mắt mở phần tin nhắn ra, Thời Yến vẫn chưa nhắn tin trả lời cô.
Hai mắt cô không chống đỡ được nữa, điện thoại vừa trượt ra khỏi tay thì cô cũng ngủ mất tiêu.
Qua một hồi lâu, điện thoại đặt bên gối cuối cùng cũng rung lên.
Dù tiếng động khá nhỏ nhưng cũng đủ để đánh thức Trịnh Thư Ý.
Cô không mở mắt nổi, chỉ đành nheo mắt lại, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Thời Yến.
Trịnh Thư Ý mừng như điên mở tin nhắn ra xem
Thời Yến: TC
*Cú pháp tin nhắn từ chối nhận quảng cáo. Ở đây ý muốn nói Ý Ý cũng phiền như mấy tin nhắn quảng cáo vậy á =)).
Trịnh Thư Ý dần dần mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào màn hình.
Một hồi lâu sau, cô mới nhận ra đây là ý gì.
A a a, Thời Yến anh có bệnh hả!!!
Trịnh Thư Ý tức muốn chết, dùng hết sức bình sinh ném điện thoại đi.
Tiếng loảng xoảng vang lên thật lớn, Trịnh Thư Ý bỗng mở bừng mắt ra.
Trong bóng tối, cô chớp chớp đôi mắt, dần dần nhìn thấy ánh sáng đang len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng.
Cô dần hồi phục ý thức, đưa tay sờ cái gối.
Điện thoại vẫn còn ở đấy, lặng yên, không có bất kỳ tin nhắn gì mới, khung nhắn tin của Thời Yến vẫn không có hồi âm.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Thời Yến không có gửi tin “TC” cho cô.
Không nhắn gì cả.
Nhưng Trịnh Thư Ý vẫn bị Thời Yến trong mộng làm tức gần chết.
Đêm khuya không người, trời lại mưa to gió lớn, một cây viết khắc tên ngân hàng Minh Dự đã bị Trịnh Thư Ý bẽ gãy ngang, ném thẳng vào thùng rác.
***