Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Yêu Giả Thành Thật - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-06-01 22:48:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Yến thuận theo ánh mắt Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng kia, lúc thu hồi tầm mắt, anh khẽ cười.

“Không phải.”

“…”

Cả người Trịnh Thư Ý như được thả lỏng, lòng bàn tay lại nóng lên, lẩm bẩm một mình, “Thế thì tốt rồi…”

Làm cô hết hồn hà.

Thời Yến bỗng ngước mắt lên, ánh mắt bắt gặp vẻ băn khoăn trêи mặt cô.

Đôi mắt lấp lánh, gương mặt đỏ bừng, còn thêm cái câu mang hàm ý sâu xa “Vậy thì tốt rồi”, tâm tư của cô đã rõ rành rành.

Thời Yến cúi đầu, hờ hững tháo ống tay áo.

“Ồ? Tốt chỗ nào thế?”

Trịnh Thư Ý:?

Tôi sợ mình bị xé xác đấy, anh nói xem tốt chỗ nào hả?

“Thì… tránh nảy sinh một số hiểu lầm không cần thiết ấy mà.”

“Nảy sinh hiểu lầm?”

Trịnh Thư Ý giương mắt, thấy Thời Yến nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc như đang trong cuộc họp, nhưng tại sao cô lại cảm thấy câu nói kia của anh mang theo chút ngả ngớn là thế nào.

Giọng cô yếu hẳn đi, không hề giả vờ mà tình huống này thật sự rất xấu hổ.

“Hiểu lầm…”

Cuối cùng, Trịnh Thư Ý vẫn không thể nói ra.

Cô cụp mắt, đôi mắt láo liên, cô cuống đến nỗi hai bên tai đỏ rực.

Thời Yến gỡ tay áo ra rồi để tay xuống quần, dựa vào cạnh bàn, cả người anh trong trạng thái vô cùng thoải mái, ung dung nhìn Trịnh Thư Ý.

“Ồ, cháu gái tôi sẽ không hiểu lầm ư?”

À, ra là cháu gái.

Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.

Ê mà đợi đã, cháu gái ư?!

Danh xưng này như một cái gai đ.â.m thẳng vào đầu Trịnh Thư Ý, xé rách mọi ý đồ của cô, chỉ trong nháy mắt, đỉnh đầu cô khẽ run lên, lòng bàn chân mỏi nhừ, mấy đầu ngón tay cuộn chặt lại, các tế bào toàn thân đều đang kêu gào bảo cô hãy rời khỏi đây.

Nếu bây giờ cô mà gặp cô ả “tuesday” kia thì còn gì vui mà chơi nữa?!

Cùng lúc đó, bên trong vang lên tiếng bước chân.

Trịnh Thư Ý không rảnh để suy nghĩ đến việc trả lời Thời Yến, thậm chí nếu thời gian quay ngược lại một tiếng trước, có đánh c.h.ế.t cô cũng không đến đây!

“Đúng, đúng vậy! Cháu gái anh hiểu lầm thì không hay, tôi xin phép về trước!” Cơn hốt hoảng bỗng nhiên xuất hiện khiến giọng nói của Trịnh Thư Ý cũng trở nên kỳ quái, “Anh nghỉ sớm một chút.”

Lời vừa dứt, người đã bay ra ngoài, tiện thể còn để lại tiếng vang khi đóng cửa lại, “rầm” một tiếng, bóng dáng chạy trối c.h.ế.t kia dần biến mất, căn nhà trở về sự yên tĩnh vốn có.

Tần Thời Nguyệt đi ra từ thư phòng, ló đầu ra nhìn, “Ai đến vậy cậu? Sao con nghe thấy tiếng của phụ nữ thế.”

Thời Yến thu hồi ánh mắt, quay người đi về ban công.

Tần Thời Nguyệt thấy tâm trạng anh khá tốt, vội vàng tiến lên hỏi, “Ai vậy? Bạn gái cậu hả?”

Thời Yến ngồi xuống ghế, cầm cuốn tạp chí đang xem dở lúc nãy lên, đồng thời lườm Tần Thời Nguyệt một cái.

Cô nhóc vội vàng ngậm miệng lại.

Tần Thời Nguyệt dè dặt ngồi xổm xuống, nịnh nọt nhìn Thời Yến.

“Con nghĩ rồi, nếu không thì con không đi làm nữa, con đi du học nhé?”

“Du học?” Thời Yến không thèm ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng cực điểm, “Con mà xứng với hai chữ này ư?”

Tần Thời Nguyệt, “…”

Cô không hiểu, con người vì sao cứ phải cố gắng?

Từ khi lên trung học, Tần Thời Nguyệt đã nhận thức được một điều rằng — tiền nhà cô có tiêu xài đến ba đời cũng không hết.

Mọi người trong nhà đều nỗ lực kiếm tiền, thế thì cũng phải có một người tiêu tiền chứ, hiển nhiên, cô chính là ứng cử cử viên sáng giá nhất.

Thế là cô yên tâm xõa đến hết cấp ba, công thức hóa học không thuộc được mấy cái, nhưng thành phần trong mỹ phẩm thì cô còn rành hơn cả giáo viên dạy Hóa.

Thành tích học tập đương nhiên cũng chẳng có gì đáng chú ý, thời gian ấy, người trong nhà vô cùng bất mãn nhưng cũng hết cách, bọn họ tốn không ít sức để đưa cô vào một trường danh tiếng ở nước ngoài để đánh bóng bản thân.

Nhưng mà, năm nay cô suýt chút nữa đã không được tốt nghiệp.

“Suýt” ở đây không phải vì thành tích của cô kém cỏi mà là cô bị nhà trường phát hiện mình tìm người thi hộ.

Sự kiên trì của nhà trường và sự hòa giải của Thời gia đấu với nhau trong một thời gian dài, cuối cùng cô cũng nhận được giấy chứng nhận.

Nhưng lần này, ngay cả Tần Hiếu Minh luôn cưng chiều cô cũng phải đen mặt.

Thời Yến không nói gì, Tần Thời Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi còn nhỏ, cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi Thời Yến.

Ai ngờ chưa được vài ngày, Thời Yến đã sắp xếp cho cô vào làm việc ở tòa soạn Kinh tế và Tài chính.

Mãi cho đến lúc ấy, Tần Thời Nguyệt mới hiểu ra rằng, cô đã chạm vào vảy ngược của Thời Yến.

Nhưng bảo cô đi làm thì đúng là một tin sấm giữa ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-gia-thanh-that/chuong-16.html.]

Cô chưa bao giờ vì thi đại học mà đi học đúng giờ, bây giờ lại vì một tháng tiền lương thực tập mà phải sáng 9 giờ đi, chiều 5 giờ về ư?

“Đã tháng mười hai rồi cậu ơi.” Tần Thời Nguyệt khóc không ra nước mắt, “Còn hai tháng nữa là tới Tết rồi, hay là sang năm rồi nói sau nha cậu?”

Thời Yến dường như không hề nghe cô nói.

Tần Thời Nguyệt độc thoại năn nỉ hồi lâu, cuối cùng chỉ nhận được một câu.

“Nhà này không nuôi phế nhân.”

Tần Thời Nguyệt, “…”

Tháng Mười hai là thời gian các công ty lớn đến trường học tuyển dụng, tạp chí Kinh tế và Tài chính cũng không ngoại lệ. Đợt tuyển dụng mùa thu của các trường năm nay vừa kết thúc hồi tuần rồi, bộ phận nhân sự và phỏng vấn đi công tác cũng vội vàng trở về vị trí của mình, bắt đầu chuẩn bị chào đón sinh viên mới tốt nghiệp.

Tuy nhiên, tạp chí Kinh tế và Tài chính được xem là một nền tảng truyền thông có uy tín độc lập với các công ty truyền thông ở miền Nam, dễ ra nhưng lại khó vào, mỗi năm lượng người mới gia nhập vào bộ phận nồng cốt như ban biên tập quả thật chỉ đếm trêи đầu ngón tay.

Nghe đâu trưởng phòng bất động sản sát vách không nhìn trúng một cái CV nào.

Còn bộ phận Tài chính bên đây, tin tức truyền đi cũng rất nhanh, nghe nói năm nay thu hoạch khá tốt, chiều nay sẽ có hai người mới đến.

Sau bữa trưa, Đường Diệc gọi Trịnh Thư Ý vào phòng mình.

Lúc đi ra, trêи tay cô cầm thêm một bản lý lịch.

“Sao rồi?” Khổng Nam bảo cô đưa lý lịch cho cô ấy xem thử, “Chủ biên muốn để cô dẫn dắt người mới hả?”

Trịnh Thư Ý nhún vai, ném bản lý lịch sang cho cô ấy.

“Phiền c.h.ế.t đi được, tôi làm gì có sức, bận bù đầu đây này.”

Khổng Nam giở bản lý lịch ra, liếc nhìn giấy chứng nhận.

“Cũng không đến nổi, xinh xắn lắm.”

Sau đó cô ấy lướt xuống cột học tập, hàng mày nhíu lại.

“Trình độ lại càng đẹp hơn, là bạn cùng trường của tổng biên nhà ta, là sinh viên xuất sắc đấy, cô phiền gì hả?”

Trịnh Thư Ý chống cằm, gục mặt xuống.

“Cô xem thành tích học tập với lí lịch của cô ấy đi.”

Khổng Nam nhìn theo cô nói, điểm trung bình tích lũy không cao thì không nói, còn cái cột kinh nghiệm kia, ngay cả cuộc thi văn nghệ ở trong trường cũng được ghi vào, có thể biết được cô nàng này chẳng có cái gì để khoe ra, cuộc sống đại học không có gì hay ho.

Với một lí lịch như thế thì chắc chắn là một cô tiểu thư nhà giàu không chạy đi đâu được.

Khổng Nam trả lại bản lý lịch cho Trịnh Thư Ý, cười hả hê, “Chủ biên tốt với cô ghê, ném cho cô một củ khoai nóng bỏng tay, có khi muốn mắng cũng không mắng được.”

Trịnh Thư Ý úp mặt xuống bàn không nói lời nào.

Sau giờ nghỉ trưa, nhân sự mang đồ dùng mới đến, đặt lên bàn làm việc bên cạnh Trịnh Thư Ý, sau đó bắt đầu kiểm tra máy tính xem có xài được không.

Trịnh Thư Ý nhìn cô ta, âm thầm thở dài một hơi.

Bây giờ cô phải làm việc, còn phải dồn sức đi cưa Thời Yến, làm gì còn sức mà hướng dẫn người mới chứ?

Đường Diệc một mực không cho cô từ chối, chị ta nói rằng nhiệm vụ lần này nhất định phải giao cho cô, còn nói là chị ta chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Giọng điệu chị ta vô cùng thành khẩn, đến cả Lỗ Dự cũng phải tin.

*Nhà báo, MC của Trung Quốc.

Tiếng bước chân ngày một đến gần, mọi người trong phòng Tài chính đều quay đầu lại, người của phòng nhân sự dẫn theo một cô gái trẻ đi đến.

Nhìn từ xa đã thấy cô gái này xinh đẹp, trang phục cũng rất có phong cách, toàn thân toát ra một cảm giác khá cao cấp, nhưng ánh mắt kia, dường như không có cảm giác vui vẻ khi bước vào nơi làm việc, ngược lại trông cô ấy ủ rũ giống như tội phạm bị cảnh sát bắt vào tù.

Nhân viên nhân sự đặt hiệu quả làm việc lên hàng đầu, sau khi giao người cho Trịnh Thư Ý, dặn dò vài câu rồi đi mất, để lại hai người không cam lòng mang theo nụ cười giả tạo giới thiệu với nhau.

“Chào em, chị là Trịnh Thư Ý, hợp tác vui vẻ nhé.”

“Chào chị, em tên là Tần Thời Nguyệt, xin chị chỉ bảo nhiều hơn.”

TBC

Sau khi an vị, Trịnh Thư Ý lại vội vàng chỉnh sửa bản thảo phỏng vấn của Thời Yến, vừa bắt đầu làm việc đã quên hết mọi thứ. Không biết qua bao lâu, Khổng Nam khẽ ho ra hiệu cô xem điện thoại.

Wechat.

Khổng Nam: Thực tập sinh chơi điện thoại hơn một tiếng đồng hồ rồi, cô tốt xấu gì cũng giao việc cho người ta làm đi chứ.

Trịnh Thư Ý nghĩ nghĩ, quyết định giao cho Tần Thời Nguyệt vài công việc đơn giản.

“Tiểu Nguyệt à.” Trịnh Thư Ý đưa cho cô ấy một cây bút ghi âm, “Em cầm nè.”

Sau khi Tần Thời Nguyệt nhận lấy, Trịnh Thư Ý nói, “Trong đó có ghi âm đoạn phỏng vấn của chị gần đây, em sửa lại nội dung một chút, học cách viết bản thảo đi, trước khi tan làm thì giao lại cho chị.”

Tần Thời Nguyệt nghĩ thầm, chẳng phải chỉ nghe rồi viết lại thôi sao, được thôi, cũng không phiền mấy.

Cô đeo tai nghe, mở tập tin lên, lúc nhìn thấy tên tập tin là “Ghi âm phỏng vấn Thời Yến 12.10” thì ngơ ra.

Cảm giác sợ hãi vì bị ông cậu nhà mình khống chế lại bắt đầu lan tràn.

Sau đó, cô bấm mở phần ghi âm, nhìn thời gian kéo dài 120 phút, cảm giác sợ hãi ấy lại lan ra khắp lồng ngực.

Sau đó nữa, cô bắt đầu nghe bài phỏng vấn.

Câu trả lời đầu tiên của Thời Yến tổng cộng 378 chữ, tất cả đều là tiếng Trung, rõ ràng mạch lạc.

Nhưng Tần Thời Nguyệt chỉ nghe hiểu được 50 chữ.

Cô đưa tay kéo thử thanh tiến trình nghe thử đoạn nội dung phía sau, kết quả là suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Còn hai tháng nữa mới đến tháng Giêng, bây giờ cô đi cắt tóc thì có tác dụng không nhỉ?!

*Cắt tóc tháng Giêng, cậu cũng theo tiên. Câu này là một sự hiểu lầm. Đây là phong tục vào cuối triều Minh đầu triều Thanh, nhà Thanh lúc ấy buộc người dân phải cạo đầu để tóc đuôi sam, có người nhớ đến triều Minh nên quyết định không cắt tóc vào tháng Giêng để hoài niệm cái cũ, tưởng nhớ quá khứ. Nhưng thời gian trôi qua, “hoài niệm cái cũ” và “cậu chết” tiếng Trung phát âm khá giống nhau nên từ đó lưu truyền câu nói này.

Loading...