Vì trong ngăn kéo đã có mười tệ tiền tiêu vặt nên Lý Trình Trình trực tiếp bỏ số tiền Bạch Đại Sơn kiếm về hôm nay vào hộp gỗ cất giữ.
Lý Trình Trình cảm thấy giá nhà ở thời đại này vẫn còn rất thấp, nếu mua được thì sẽ kiếm được rất nhiều, bằng không, đợi đến khi giá nhà đạt mấy vạn một mét vuông như kiếp trước, mới thực sự là không thể mua nổi.
Vì vậy bắt đầu mua nhà vào thời điểm này là một hạng mục đầu tư tốt nhất, sau này làm chủ cho thuê nhà cũng khá thú vị.
"Người nhà họ Lý đã trở lại, nếu em gặp được bọn họ thì nên tránh xa ra, không nên trực tiếp nảy sinh xung đột với bọn họ, không nên dùng phương thức thương địch một vạn, hại mình tám trăm(*)." Sau khi ăn sáng xong, Bạch Đại xoa xoa tóc Lý Trình Trình nói: “Anh sẽ đau lòng.”
(*): Nghĩa của câu này là nếu bạn đối đầu với người khác, không phải chỉ đối phương bị tổn thất nặng nề, mà thực tế, bạn cũng bị thiệt hại không kém.
Lý Trình Trình gật đầu: "Yên tâm đi, hiện tại em đã thoát khỏi bọn họ, đương nhiên sẽ không muốn có liên quan gì đến bọn họ nữa."
Bạch Đại Sơn ở nhà ăn sáng rồi ra ngoài làm việc, công việc ở nhà đều do anh làm, kể cả giặt quần áo, nấu cơm, Lý Trình Trình không cần làm gì, Lý Trình Trình cảm thấy Bạch Đại Sơn đang muốn nuôi cô thành một em bé bự.
Lý Trình Trình cho gà ăn, sau đó bắt đầu lên kế hoạch giúp Trình Tuyết Dương tìm lại người thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-84-muon-den-thanh-pho-thuong-ha-2.html.]
Bởi vì bây giờ cô đã có một ít tiền.
Xét về mặt thời gian thì năm nay Trình Tuyết Dương đã sáu mươi lăm tuổi, nếu Trình Tuyết Dương là con cả trong nhà thì có thể năm nay mẹ của Trình Tuyết Dương đã khoảng tám mươi tuổi, nếu Trình Tuyết Dương là con út trong nhà thì mẹ bà có thể đã ngoài tám mươi lăm, chín mươi tuổi, thậm chí có thể trên chín mươi tuổi.
Hơn nữa người còn sống hay không cũng là chuyện chưa biết.
Trong lúc ăn cơm trưa, Bạch Đại Sơn nghe Lý Trình Trình nói cô muốn đến thành phố Thượng Hà, anh đã kinh ngạc đến mức làm rơi chiếc đũa trên tay: "Cái gì? Thành phố Thượng Hà, vợ, sao em lại muốn đi đến thành phố Thượng Hà vậy?"
“Bà nội em báo mộng cho em, bảo em đến thành phố Thượng Hà giúp bà tìm lại người thân, bà nói bà muốn lá rụng về cội, bà muốn trở về nơi bà sinh ra và lớn lên. Em không lừa anh, thật đấy, nếu không thì sao em có thể biết thành phố Thượng Hà là nơi nào chứ, đều là do bà nội em đã kể cho em nghe đấy.”
Chuyến này mà đi thì cũng phải hơn mười ngày nửa tháng, còn không biết có thể giải quyết được không, đừng nói là anh không nỡ, ngay cả cô cũng không nỡ xa cách, điều kiêng kỵ nhất giữa vợ chồng chính là mỗi người một nơi.
Nhưng cô tin tình cảm giữa hai người họ có thể vượt qua được thử thách của thời gian và khoảng cách.
“Không thể không đi à?” Anh thực sự không muốn xa cô dù chỉ là một khắc, nhưng rất nhanh sẽ tới trồng vội gặt vội(*), những lao động khỏe mạnh trong thôn đều không được phép vắng mặt.
(*): Trồng vội gặt vội tức là vội thu hoạch lúa sớm, vội gieo trồng lúa muộn, thời gian ngắn chỉ có 20 ngày, trong 20 ngày này phải hoàn thành trồng vội gặt vội thu hoạch và gieo trồng gấp, lỡ mất mùa có thể làm giảm sản lượng ngũ cốc hoặc không có thu hoạch.