“Được, nhất định ông bà sẽ quản lý thật tốt, tranh thủ sang năm có thể uống trà tự sản xuất.” Quý Hạc Minh cười hiền lành.
“Trình Trình, mấy đứa cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát đi!” Trình Tuyết Dương qua đó nói.
Bọn họ ra ngoài dạo từ bấy đến giờ, chắc là cũng khá mệt rồi.
“Cảm ơn bà nội, vậy bọn con về phòng trước, nếu bà có chuyện gì thì cứ gọi bọn con.” Lý Hiểu Đồng còn chưa mệt, cô bé và Quý Bằng vây quanh Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh, Lý Trình Trình với Bạch Đại Sơn về phòng.
Sau khi Bạch Đại Sơn đóng cửa, anh còn khóa lại luôn.
Thấy vậy, Lý Trình Trình kinh ngạc: “Bạch lão đại, đây không phải nhà chúng ta đâu, anh đừng làm bậy!”
“Ý vợ là ở trong nhà chúng ta thì có thể làm bậy sao?” Bạch Đại Sơn nhíu mày, đi từng bước về phía Lý Trình Trình, Lý Trình Trình lùi về sau theo bản năng.
Bạch Đại Sơn tìm một cái túi ra từ trong đống đồ, sau đó lấy đồ trong túi ra: “Vợ à, gả cho anh lâu như vậy, đến cả quà anh cũng chưa mua cho em, hôm nay đi dạo tòa bách hóa, anh mới nhận ra người chồng này kém cỏi thế nào.”
Trước kia anh mua quần áo đẹp, giày da đẹp, dây buộc tóc với kẹp tóc đẹp cho Bạch San San nhưng anh chưa từng mua cho Lý Trình Trình, mà Lý Trình Trình không nói lời oán giận, hơn nữa ngày nào cũng bôn ba vất vả với anh.
Chỉ là nghĩ lại, Bạch Đại Sơn lại thấy mình cực kỳ có lỗi với cô.
Cả đời này, mạng của anh đều là của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-279-mang-cua-anh-la-cua-co-1.html.]
Lý Trình Trình cười bất đắc dĩ: “Ai nói anh chưa từng tặng quà cho em, không phải anh cho em quyền quản lý tiền nong trong nhà sao? Tiền ở trong tay em, đây là cảm giác an toàn lớn nhất rồi, không phải quà cáp bình thường có thể so sánh được đâu.”
Thời đại này có mấy gia đình để quyền quản tài chính trong tay phụ nữ, có mấy người phụ nữ có quyền làm chủ gia đình?
Nhưng Bạch Đại Sơn lại cho cô hết.
“Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy áy náy, những thứ cô gái khác có, vợ anh cũng nên có mới đúng.” Mặc dù quyền quản lý tiền bạc trong tay Lý Trình Trình nhưng tiền trong nhà phần lớn là do Lý Trình Trình kiếm ra, vì thế cái này không thể xem là quà được.
Bạch Đại Sơn lấy đồ trong túi ra, là những đồ vật nhỏ mà con gái sẽ thích như son môi, kẹp tóc, dây buộc tóc, mặc dù Lý Trình Trình không đến mức không có mấy thứ này thì không được nhưng cô vẫn cười cảm ơn Bạch Đại Sơn.
Dù sao thì chồng chủ động tặng chắc chắn sẽ không giống như mình tự mua, cái này chứng tỏ anh đã rất tốn công suy nghĩ.
Lý Trình Trình cảm thấy bản thân nên luyện kỹ năng trang điểm, tránh cho một khoảng thời gian không trang điểm, tay lóng ngóng, sau này trang điểm không đẹp nữa, bây giờ đã qua thời kỳ kia rồi, đây là lúc mọi thứ bắt đầu lại, phát triển bừng bừng, trang điểm cũng không phải chuyện bị cấm, trên đường có rất nhiều người mặc váy, lộ tay lộ chân, cũng có người uốn tóc, trang điểm.
Tư tưởng của người già còn tương đối phong kiến, không thể chấp nhận nhưng người trẻ tuổi không quan tâm, nếu ai dám ở trên đường phố lo chuyện bao đồng, chỉ trích sự thời thượng của người khác, người khác cũng bốp chát lại chẳng hề nể nang.
Lý Trình Trình ôm bả vai Bạch Đại Sơn, hôn anh một cái, hai người đang muốn làm nụ hôn sâu thêm thì bên ngoài bất ngờ truyền tới tiếng gõ cửa.
Lý Trình Trình vội lau miệng, sau đó đi ra ngoài mở cửa, thấy dì giúp việc đứng ngoài, cô còn hơi ngượng.
Dì giúp việc nói: “Cô Trình, phòng bếp hầm canh dưỡng nhan, bà cụ bảo tôi qua hỏi xem cô có muốn uống không?”
Lý Trình Trình gật đầu: “Có ạ, cảm ơn dì.”