Lý Trình Trình nghiêng đầu nhìn Bạch Đại Sơn, lần trước cô một mình đến Trình gia tìm gia đình thay cho Trình Tuyết Dương, lần này cô có thể dẫn anh đến Trình gia cùng cô.
Lý Trình Trình gật đầu: "Nhưng chúng ta còn có một số việc phải xử lý trước đã."
Đi thông báo cho Hạ Vân Lai, họ phải rời đi vài ngày, sau đó phải về thôn thông báo cho mọi người, họ phải đi nơi khác vài ngày, để mọi người đợi họ quay lại rồi mới bán rau.
Trình Tuyết Dương cười nói: "Yên tâm, sáng sớm ngày mốt chúng ta mới khởi hành."
Cho dù tài xế lái xe qua đây cũng phải nghỉ ngơi một đêm trước khi xuất phát, nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì sao?
Hơn nữa, bà ấy còn muốn đi dạo một vòng ở đây!
Bốn người lớn và hai đứa trẻ ăn không hết một bàn cơm nhưng lại không có cặp lồng nên Trình Tuyết Dương mượn hộp cơm của người nào đó ở khách sạn quốc doanh và đóng gói đồ ăn lại. Dựa vào thân phận của Trình Tuyết Dương làm gì bên ngoài cũng thuận lợi, mượn hộp cơm là chuyện bình thường, xét cho cùng thì chẳng ai muốn đắc tội với bà.
Lúc trở về, Lý Trình Trình đi xe đạp, Bạch Đại Sơn đi xe ba bánh, thuộc hạ của Trình Tuyết Dương chở Trình Tuyết Dương, Quý Bằng, Lý Hiểu Đồng dừng lại ở bên ngoài thôn An Cư. Trình Tuyết Dương dắt Quý Bằng và Lý Hiểu Đồng xuống xe đi vào trong.
Trình Tuyết Dương không muốn lái xe vào trong thôn An Cư vì nó sẽ quá nổi tiếng, quá nổi không phải là một điều tốt.
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đương nhiên không đi xe nhưng cho Quý Bằng và Lý Hiểu Đồng ngồi trên xe ba bánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-264-sap-xep-moi-viec-2.html.]
Vừa về đến nhà, dân làng đã tới khiêng, cầm, vác trên lưng đồ đạc đến đây, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn bận rộn một lúc. Thấy vậy, Trình Tuyết Dương kéo hai đứa trẻ sang một bên và nhờ cấp dưới giúp đỡ Lý Trình Trình.
“Xin chào mọi người trong thôn, hôm nay chúng tôi có điều muốn nói ở đây. Đó là chủ nhà hàng cử chúng tôi đi khảo sát hiện trường, có thể mất vài ngày, nên ngày mốt đừng gửi thêm gì cả. Hãy để cho bản thân mình nghỉ ngơi vài ngày. Ở nhà chăm sóc ruộng vườn và ruộng rau thật tốt, khi nào chúng tôi về sẽ lấy tiếp.”
Có người lo lắng hỏi: “Hai người sẽ không bỏ đi phải không?”
"Việc khó tìm như vậy, mọi người nghĩ chúng tôi sẽ bỏ việc này sao? Để giữ được công việc này, dù ông chủ có sắp xếp cho tôi đi xa hay đến các nơi hẻo lánh thì chúng tôi cũng sẽ đi, cho nên mọi người yên tâm đi!"
Làm sao Lý Trình Trình có thể từ bỏ một việc dễ kiếm tiền như vậy được?
Mọi người được Lý Trình Trình thông báo xong cũng không lo lắng nữa. Từ khi Lý Trình Trình đi làm ở nhà hàng, mọi người đều kiếm được rất nhiều tiền, mới có mấy tháng mà thôi! Thế nhưng bọn họ thực sự đã kiếm được nhiều hơn số tiền thường kiếm được trong một năm.
Ai cũng biết ơn Lý Trình Trình, sợ đắc tội Lý Trình Trình, sau này Lý Trình Trình sẽ không nhận đồ ăn của bọn họ thì phải làm sao?
Nếu quan hệ tốt, Lý Trình Trình sẽ nhắc nhở bọn họ đi đến những thôn khác thu thập hàng hóa để có thể kiếm lời dựa trên chênh lệch. Nếu quan hệ không tốt, Lý Trình Trình sẽ không xen vào việc của người khác, dù sao cũng có tiền, mặc dù so với người khác thì ít hơn nhưng mà tốt hơn nhiều so với cuộc sống trước kia.
Bây giờ là mùa xuân, khắp núi non đồng bằng đều có rau dại ăn được, rau rừng không cần trồng, chỉ cần cử người đi đào, có thể nói đây là nghề không cần vốn, có thể kiếm được lợi nhuận mà không bị lỗ.
Khi Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn làm xong công việc, Trình Tuyết Dương tò mò hỏi: "Trình Trình, con đang làm gì vậy?"
Lý Trình Trình nói: "Bọn con mua một cửa hàng nhỏ trong trấn trên và mở một cửa hàng thực phẩm tươi sống, chuyên bán rau, rau rừng và thịt gia cầm. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng chúng con có thể tự duy trì cuộc sống gia đình nhỏ của mình."