Chúng ta không nên hình thành thói quen xấu cho con cái, không nên chờ người khác hoàn trả lại cho mình điều gì cả, cho đi đơn giản là cho đi thôi, không nên nghĩ suy đến việc được đáp trả.
Cả gia đình bốn người thường xuyên ăn đủ mọi loại thịt nên không hề thèm ăn, một con ngỗng lớn mà chỉ ăn hết một nửa. Lý Trình Trình vừa dọn bàn cơm vừa nói: "Sáng mai chúng ta ăn súp thịt ngỗng nhé."
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Để anh dậy sớm lăn mì."
Từ lúc trong nhà có tiền, họ rất ít khi ăn ngũ cốc nguyên hạt. Dù không có tem thực phẩm nhưng họ vẫn mua những loại lương thực có giá hời hơi một chút, gạo, hạt kê, bột mì, dầu cũng mua dầu đậu nành, có thể nói trong thôn An Cư này, không có nhà nào có điều kiện sống tốt như gia đình họ.
Mà dù có tiền thì nhà khác cũng không nỡ bỏ ra để ăn thế này.
Cũng may nhà họ ở chỗ hoang vu hẻo lánh không có hàng xóm láng giềng nên ăn gì cũng không sợ người khác ngửi thấy. Hơn nữa lúc trước, khi xây nhà, Bạch Đại Sơn còn đến bãi rác trong thành phố tìm mấy mảnh thuỷ tinh vỡ cắm lên trên đỉnh tường nên nếu không phải trộm cắp chuyên nghiệp thì sẽ không dám trèo tường vào. Vả lại trong thôn họ cũng không có trộm cắp chuyên nghiệp nên cũng không có gì phải lo lắng cả.
Bạch Đại Sơn cũng không muốn mấy người nhiều chuyện đến làm hàng xóm nhà mình, may mắn hai bên trái phải đều là nhà của lão Nhị và lão Tam, không phải người ngoài.
Họ định sau này sẽ để lại căn nhà trong thôn cho Bạch San San nên cách ly Bạch San San khỏi mọi người một chút cũng được, nếu không thì các hộ dân khác sẽ bị cô ta làm loạn bậy lên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-257-the-ma-co-lai-la-co-chu-lon-nha-ho-trinh-1.html.]
Trước kia Bạch Lão Nhị thật sự không có cảm giác gì lắm với sự ồn ào của Bạch San San, nhưng bây giờ đứng trên góc độ của bản thân để xem xét thì cậu ta mới thấy em gái mình chính là kiểu cô em chồng cực phẩm trong truyền thuyết, còn thích làm ầm ĩ, gây náo loạn hơn nhiều so với mấy bà mẹ chồng cực phẩm khác.
Nhưng vì Bạch San San là em gái ruột của mình nên họ cũng không thể làm gì cả, chỉ đành cách xa một chút, như vậy cũng được mà phải không?
Đối với việc Bạch Lão Nhị và Bạch Lão Tam trở thành hàng xóm của mình, Lý Trình Trình giơ hai tay hai chân đồng ý. Nếu hàng xóm của gia đình họ là người ngoài, mỗi ngày ngửi thấy mùi thức ăn ngon bay ra từ trong nhà họ thì chắc chắn sẽ làm ầm lên.
Tối đến, sau khi chờ Lý Hiểu Quân và Lý Hiểu Đồng ngủ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cũng về phòng riêng nghỉ ngơi. Lý Trình Trình ngồi trên giường đọc lại những cuốn sách cấp hai mà Trình Nhã đưa cho mình trước đó. Bây giờ đã là tháng tư rồi, tiết trời rất ấm áp nên lúc ở trong phòng, Lý Trình Trình chỉ mặc một chiếc áo thu đông thôi.
Có thể nói dáng người của Lý Trình Trình rất hoàn hảo, bộ quần áo thu đông làm nổi bật từng đường cong trên người cô, rơi vào mắt Bạch Đại Sươn chỉ còn lại bốn chữ "xinh đẹp, thơm ngon."
Bạch Đại Sơn tiến lên chế ngự hai tay Lý Trình Trình, quyển sách theo tay cô rơi xuống.
Thấy Bạch Đại Sơn nhìn mình bằng ánh mắt quấn quýt, Lý Trình Trình mỉm cười. Dưới ánh sáng mờ ảo, trông cô càng xinh đẹp và quyến rũ hơn. Bạch Đại Sơn tình nguyện trở thành con bò mệt nhoài để được chăm chỉ cày cấy ở chốn bồng lai tiên cảnh này.
"Bạch Lão Đại, anh có muốn học cùng em không?" Một lúc lâu sau Lý Trình Trình mới có tâm tư hỏi.
"Không học, nhà mình có một phần tử trí thức là được rồi." Bạch Đại Sơn lắc đầu, nếu cả hai người đều đi học thì việc trong nhà phải làm sao? Ai sẽ là người lo liệu, xử lý mọi việc ở nhà?
"Lúc Bạch San San còn đi học, anh cũng bảo con bé dạy anh vài chữ rồi. Lúc học Tiểu học, con bé ngoan ngoan vâng lời lắm, buổi sáng học được gì ở trên trường thì tối về sẽ dạy lại anh những kiến thức đó. Thế nên bây giờ kiến thức của anh chắc cũng ở lớp năm rồi đó, đọc hiểu đơn giản thì anh vẫn làm được. Sau này nếu có chỗ nào không hiểu thì mong vợ chỉ bảo anh nhé, chắc là vợ bằng lòng dạy anh đúng không?"