"Tôi muốn trả thù nhưng không phải bây giờ. Chúng ôm cháu gái tôi đi, để chúng tôi nuôi nấng con cháu nhà người khác nhiều năm như vậy, đầu tư biết bao công sức và tiền bạc vào đứa trẻ đó, để cháu gái tôi lưu lạc chịu khổ bên ngoài bao năm như vậy, tôi không đòi lại chút lợi ích thì chẳng phải thiệt thân rồi sao?" Trình Tuyết Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đầu tiên là cháu trai út mất tích, giờ lại hay tin cháu gái cũng không phải cháu ruột của mình, nếu không phải lúc còn trẻ đã trải qua nhiều chuyện thì có lẽ bây giờ bà ấy sẽ không tiếp nhận được sự thật này.
"Vâng!" Thuộc hạ hiểu ý của Trình Tuyết Dương.
Nếu bây giờ báo cảnh sát thì quá hời cho bọn chúng rồi, phải để chúng chịu khổ một chút.
Sau khi thuộc hạ của Trình Tuyết Dương bắt giữ cả gia đình của người phụ nữ kia thì bà ta mới không chịu được nữa mà khai ra Hà Uyển Xuân. Dưới áp lực của nhà họ Trình và nhà họ Quý, chẳng mấy chốc mà Hà Uyển Xuân đã bị bắt về quy án.
Hà Uyên Xuân liên tục đòi gặp Trình Tuyết Dương nhưng bị bà ấy từ chối, bà ấy không phải là người mà loài mèo loài chó nào muốn gặp là cũng gặp được!
Với cả bà ấy cũng đoán được Hà Uyển Xuân muốn nói gì với mình, nhưng cháu gái ruột của mình bị người ta bế đi rồi nuôi nấng bao năm như vậy thì ai mà không tức đến hộc m.á.u cơ chứ?
Hà Uyển Xuân có thể có điều gì hay để nói đây?
Trình Tuyết Dương vẫn luôn từ chối yêu cầu gặp mặt của Hà Uyển Xuân, không đến gặp cũng không giảng hoà, dù nhà họ Hà và nhà chồng Hà Uyển Xuân có nói gì, có cầu xin ra sao thì bà ấy cũng không thèm để tâm, thậm chí bà ấy còn để nhà họ Trình tạo áp lực, nếu ai dám cầu xin điều gì thay Hà Uyển Xuân thì đừng trách nhà họ Trình không khách sáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-255-an-mung-1.html.]
Kết quả là không còn ai cầu xin thay cho Hà Uyển Xuân nữa.
Hà Uyển Xuân là loại người như thế nào thì người nhà họ Hà và nhà chồng của bà ta cũng là loại người như vậy, đều là một đám tư lợi, làm gì có kẻ nào dám đắc tội với nhà họ Trình vì bà ta cơ chứ?
Cuối cùng vì không chịu đựng được nữa nên Hà Uyển Xuân khai ra người ngấm ngầm đứng sau giúp đỡ bà ta. Kẻ đó là Lý Minh Sơn. Lý Minh Sơn vốn là người ở của nhà họ Hà, ông ta ái mộ cô chủ Hà Uyển Xuân của nhà họ Hà đã lâu, thế nên dĩ nhiên là Hà Uyển Xuân muốn ông ta làm gì thì ông ta sẽ làm chuyện đó.
Hà Uyển Xuân đưa cho ông ta một bé gái, bảo ông ta đưa cô bé về quê nuôi nấng, không cần phải đối xử tốt với cô bé, chỉ cần không để cô bé đói c.h.ế.t là được.
Biết cháu gái bé bỏng của mình đang sống ở quê nhà của Lý Minh Sơn, Trình Tuyết Dương lập tức cho người đi báo cảnh sát ở quê nhà của ông ta. Sau đó vì hành động đồng phạm của mình nên Lý Minh Sơn đã bị bắt về quy án, gây náo động không nhỏ đến toàn bộ thôn An Cư.
Lý Minh Sơn vẫn luôn sinh sống ở thôn An Cư, rất ít khi ra khỏi thôn thì có thể phạm tội gì được cơ chứ? Có người hoài nghi liệu có phải lúc còn trẻ ông ta ra tay với ai ở ngoài thôn hay không vì lúc còn trẻ ông ta vốn không phải loại người tốt đẹp gì!
Ỷ vào việc nhà mình lắm tiền nhiều của mà không coi người khác ra gì, vừa mắt cô gái nào trong thôn là bắt về làm nhục, tưởng rằng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn là đã tài giỏi lắm!
Nếu không phải vì gia đình giàu có nên mọi người không tìm được chứng cứ chứng minh tội ác của Lý Minh Sơn thì ông ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy sao?
Lý Trình Trình cũng khá bất ngờ về chuyện của Lý Minh Sơn nhưng cô không đi dò hỏi mấy chuyện này vì cô không để tâm đến chuyện của nhà họ Lý, nếu không phải người trong thôn truyền miệng nhau rồi đến tai cô thì cô cũng không biết.
Lý Trình Trình bắt được một con ngỗng trắng rất to trong hang động thì đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh xử lý qua đi, tối chúng mình hầm thịt ngỗng vào nồi sắt rồi ăn nhé."
Cô không nói ra cụm từ "chúc mừng một chút" vì tất cả những chuyện này đều chỉ tồn tại trong ký ức của cô, tất cả mọi người đều không biết, chỉ có mình cô biết chuyện Lý Minh Sơn bị bắt, chẳng phải chuyện này cũng đáng ăn mừng một chút sao?