“Quý Tình tiểu thư lại gặp mặt người phụ nữ kia.” Thuộc hạ báo cáo.
Trong mắt Trình Tuyết Dương hiện lên tia tàn nhẫn: “Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Tôi đã đưa bọn họ xuống tầng hầm.” Thuộc hạ nói.
Trình Tuyết Dương đứng dậy, xắn tay áo, lạnh lùng nói: “Đưa tôi qua đó, tôi muốn xem xem rốt cuộc Quý Tình đang làm trò quỷ gì?”
Trình Tuyết Dương đi theo thuộc hạ xuống tầng hầm, nhìn thấy Quý Tình và một người phụ nữ trung niên bị trói lại với nhau, trong lòng bà thoáng qua một tia thất vọng đối với Quý Tình. Gia đình họ chưa bao giờ đối xử tệ với Quý Tình, nhưng Quý Tình lại có quan hệ thân thiết với người của Hà Uyển Xuân.
Chẳng lẽ cô ấy thực sự không biết về mâu thuẫn giữa bà cô ta và Hà Uyển Xuân sao?
Hà Uyển Xuân từng suýt cướp mất ông nội cô ta, thiếu chút nữa thì hại bà nội cô ta, nếu không phải bà nội cô ta thông minh, nửa đường tìm được cơ hội trốn thoát thì liệu cô ta có nghĩ mình còn có bà nội này không?
Trình Tuyết Dương lấy con d.a.o từ trong tay thuộc hạ, từng bước một đi về phía Quý Tình, Quý Tình bị trói tay chân, dáng vẻ sợ hãi giống hệt như giòi bọ, vặn vẹo lui về phía sau cầu xin: "Bà nội, con là Tiểu Tình, bà nội, con là Tiểu Tình, tại sao bà lại làm như vậy với con, tại sao... "
Quý Tình lui tới vách tường thì không thể lùi thêm được nữa, Trình Tuyết Dương ngồi xổm xuống, ấn con d.a.o găm vào má phải của cô ta, cọ xát với da mặt: “Đương nhiên ta biết con là cháu gái Tiểu Tình của ta, nhưng đáng tiếc, cô lại không biết ta là bà nội của cô, hay nói cách khác trong lòng cô không hề có bà nội là ta đây, phải không?"
Người phụ nữ bên cạnh sợ hãi hét lên: "Mụ già lừa đảo, đừng có chạm vào người con gái tôi, bà không được làm tổn thương con gái tôi ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-253-quy-tinh-khong-phai-con-ruot-1.html.]
Thuộc hạ nghe vậy thì giơ chân đá bà ta ngã xuống đất. Thế mà dám gọi chủ nhân của hắn là mụ già lừa đảo?
Chủ nhân của hắn chính là tam tiểu thư của Trình gia, là lão phu nhân của Quý gia đó!
Quý Tình nghe được lời này thì sững sờ, cả người cứng ngắc, cô ta không phải con gái của Phong Tranh, mà là con gái của bà lão này? Nếu như vậy, cô ta còn là thiên kim của Quý gia sao? Chẳng lẽ cha cô ta đã sinh ra cô ta và bà già này sao?
Cha cô yêu mẹ cô như vậy, mẹ cô lại xinh đẹp như thế, không thể nào cha cô lại bị một ả gái già này hấp dẫn mù quáng như vậy được!
Nhưng nếu như vậy...
Căn bản cô ta không phải là thiên kim tiểu thư của Quý gia đúng không?
Trình Tuyết Dương đi tới trước mặt người phụ nữ, đưa tay nhéo cằm bà ta, khiến bà ta không thể không nhìn mình: "Bà nói cái gì vậy? Cháu gái tôi là con gái của bà? Tôi khi nào lại có một cô con dâu xấu xí như bà vậy? Tại sao tôi lại không biết?"
Bà không tin con trai cả của mình lại yêu một bà già như vậy, huống chi con trai cả và con dâu cả có quan hệ rất tốt. Hơn nữa, năm đó dưới áp lực của gia tộc, con trai cả vẫn nhất quyết muốn cưới con dâu cả.
"Chỉ cần bà thả Tiểu Tình đi, tôi sẽ nói cho bà biết chân tướng." Người phụ nữ cố chịu đựng cơn đau ở nơi cằm bị nắm chắt truyền đến, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không lấy mạng của Tiểu Tình. Dù sao thì tôi cũng rất quý trọng mạng sống. Nhưng nếu bà dám giấu diếm điều gì thì từ nay về sau, bà và Tiểu Tình đừng hòng thấy ánh nắng mặt trời, hai người cứ sống trong tầng hầm tối tăm này cho đến hết đời đi.” Tuy trên mặt Trình Tuyết Dương không có biểu cảm gì, nhưng trong con ngươi vừa lộ rõ vẻ tàn nhẫn, vừa không giấu vẻ khinh thường.
Người phụ nữ sợ hãi liên tục gật đầu: “Tiểu Tình là con gái của tôi, năm đó tôi đã tráo đổi đứa trẻ, đổi Tiểu Tình tới nhà bà, vì tôi biết nhà bà giàu có, tôi muốn Tiểu Tình có một cuộc sống tốt đẹp, muốn Tiểu Tình có cơ hội được đi học, muốn Tiểu Tình có thể trở thành một người mạnh mẽ… "
“Cho nên bà mang cháu gái thật của tôi đổi đi rồi?" Trình Tuyết Dương đưa tay xuống, trực tiếp giữ cổ người phụ nữ, lực tay không ngừng tăng lên, rất nhanh, người phụ nữ đã cảm thấy khản cổ, mặt đỏ gay gắt.