Sau khi trở về nhà, Lý Trình Trình ôm Lý Hiểu Đồng xuống xe ba bánh, Lý Hiểu Quân giờ đã cao, chân dài, nên để cậu bé tự mình xuống.
Lý Trình Trình đưa cho hai đứa trẻ hai viên kẹo trái cây, bảo chúng sang một bên chơi, không quấy rầy bọn họ trồng rau, Lý Trình Trình còn dặn Lý Hiểu Quân nhớ giờ nấu cơm.
Con người ta mới ba tuổi đã biết giúp đỡ gia đình, Lý Hiểu Quân hiện đã chín tuổi, cũng nên học làm một số việc, không cần giỏi, chỉ cần biết làm là được. Như vậy, kể cả sau này cậu bé có ở một mình thì cũng có thể tự chăm sóc bản thân chu đáo.
Bạch Đại Sơn đi xử lý đất trong sân, trước tiên anh nhổ từng cây rau cũ hoặc già lên và đặt chúng dưới mái hiên.
Tuy rau già rồi, người không ăn được nhưng vẫn có thể cắt nhỏ cho gà ăn.
Sau đó, anh dùng cuốc, cuốc từng mảng cỏ lên, giũ cỏ cho rơi hết đất rồi ném vào chuồng gà cho gà ăn.
Tuy năm ngoái gia đình nuôi hai mươi sáu con gà, cuối năm họ làm bộ bán đi hai mươi con gà, nhưng bây giờ người ta mang gà tới bán nên họ cùng nhau nuôi. Hiện tại đã có bảy mươi con gà trong sân của họ, số lượng thực sự rất lớn.
Mỗi ngày anh đều giao năm con gà mái già đến cửa hàng thực phẩm tươi sống, bởi vậy nên số gà trong nhà thật ra tiêu hao rất nhanh, thế nên gần đây Lý Trình Trình không còn bán trứng gà do gà nhà mình đẻ nữa mà giữ lại để ấp gà con.
Trứng được giao đến cửa hàng thực phẩm tươi sống đều là trứng do thôn dân bán.
Toàn bộ bồ câu trước đây được nhốt trong phòng để đồ linh tinh đều được Lý Trình Trình chuyển đến hang động. Hiện tại trong hang động dài khoảng hai kilomet đó đã có rất nhiều chim trĩ và chim bồ câu, tất cả đều bị bắt trước Tết Nguyên đán, sau đó lại sinh sôi nảy nở trong sơn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-252-trong-rau-2.html.]
Lý Trình Trình rất không thích ăn những thứ này, lúc trước là do cuộc sống bức bách, không ăn không được, bây giờ ở nhà nuôi gà, có gà để ăn, có trứng để ăn, cho nên gà rừng và chim bồ câu đều để lại nhân giống. Đợi khi sinh sôi nảy nở nhiều một chút thì có thể mang đến cửa hàng thực phẩm tươi sống để bán.
Lúc Lý Trình Trình đi chợ, cô gặp những người bán gà rừng và thỏ rừng khác, chỉ cần còn sống là cô sẽ mua về, bỏ vào trông hang động để nuôi, vậy nên trong tay cô có rất nhiều con vật này, số lượng càng ngày càng lớn.
Không phải tất cả rau trong sân đều quá già không thể ăn được, nếu nhổ hết thì gia đình sẽ không còn gì để ăn trong thời kỳ thiếu thốn này, vì vậy Bạch Đại Sơn không nhổ hết rau mà chỉ nhổ những cây rau cũ. Sau khi anh xử lý xong, lúc chuẩn bị gieo hạt thì hỏi: “Vợ ơi, em muốn ăn loại nào trước?”
“Dưa leo.” Lý Trình Trình nói.
“Được, vậy chúng ta sẽ trồng dưa leo trước, sau đó từ từ trồng các loại rau khác.” Nói rồi, Bạch Đại Sơn gieo hạt giống dưa leo lên cả mảnh đất. Hiện tại dưa leo còn chưa nảy mầm nên không cần phải vội vàng dựng giá đỡ, đợi một tháng sau làm cũng không muộn.
Gia đình bốn người sống ở đây với nhau rất vui vẻ, hòa thuận, hộ khẩu của Lý Hiểu Đồng đứng dưới tên Lý Trình Trình, căn bản không cần phải rời đi, nhưng Lý Hiểu Quân thì khác, sau này cậu bé sẽ phải rời khỏi đây, nhưng trải qua quãng thời gian thân thiết, cậu bé đã không muốn rời khỏi nơi này.
Mặc dù cuộc sống ở quê nhà ban đầu của cậu bé không vất vả, khá thoải mái nhưng nó không thú vị như ở đây.
***
Thành phố Thượng Hòa, gia đình Trình Tuyết Dương.
Trình Tuyết Dương đang ngồi trong phòng làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, bà đáp: "Mời vào."
Dứt lời, bà thấy thuộc hạ của mình đi tới.
Khóe miệng Trình Tuyết Dương cong lên: “Có phải bên Quý Tình có tin tức gì hay không?”