Cậu bé và Lý Hiểu Đồng lần lượt tỉnh dậy, ngồi trên giường của Hạ Vân Lai, dụi dụi mắt, khi cậu mở mắt ra nhìn thấy Lý Trình Trình đang ngồi bên cạnh, Lý Hiểu Đồng mềm mại, nhẹ nhàng nói với Lý Trình Trình: “Mẹ, mọi người bận xong rồi sao?”
“Bận xong rồi.” Lý Trình Trình đưa cho mỗi người năm đồng. “Hôm nay là một khởi đầu tốt, vậy nên chị sẽ đưa cho mỗi đứa một bao lì xì. Hai đứa nhớ giữ bao lì xì cho tốt, nhất định không được làm mất nhé.”
"Cảm ơn mẹ." Lý Hiểu Đồng kích động nói. Mặc dù trước đó cô bé đã từng nhìn thấy những đồng tiền lớn trị giá mười tệ và một trăm tệ, nhưng cô bé thích nhất là tờ tiền lẻ năm tệ mà Lý Trình Trình đưa cho cô bé.
Nghe cô bé gọi mình là mẹ, Lý Trình Trình cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng may Lý Hiểu Đồng không gọi cô là mẹ trước mặt người ngoài, bằng không, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của người khác, cô cũng không nhịn được cảm giác xấu hổ.
Hai đứa trẻ lấy tiền xong, nằm trên giường đếm, Lý Trình Trình nói với Hạ Vân Lai: “Vân Lai, bây giờ em mới mười lăm tuổi, còn nhỏ, cửa hàng thực phẩm tươi sống của chúng ta chỉ mở cửa vào buổi sáng, chị nghĩ em có thể đi học vào buổi tối, tương lai còn thi đại học. Bởi vì sau này sẽ ngày càng có nhiều người làm kinh doanh, chúng ta có thể sẽ bị chèn ép, cạnh tranh, vậy nên dựa vào một cửa hàng thực phẩm tươi sống nho nhỏ này là không đủ, khó mà đảm bảo kế sinh nhai cả đời. Cách tốt nhất để đảm bảo cuộc sống là chăm chỉ học tập, để có thể tìm ra nhiều cách kiếm tiền hơn, như vậy mới có thể đảm bảo chính mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp."
Hạ Vân Lai gật đầu: “Được rồi, chị Trình Trình, em sẽ đi tìm giáo viên dạy học vào buổi tối hỏi xem thế nào.”
Đối với Hạ Vân Lai, Lý Trình Trình nói gì thì cậu nghe đấy. Vì Lý Trình Trình đã nói muốn cậu học nên cậu sẽ đi học. Hiện tại có tiền lương, cậu không cần lo lắng vấn đề sinh kế nữa, nửa ngày còn lại thật sự có thể sử dụng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-248-kinh-doanh-tot-2.html.]
Nếu không, dành cả nửa ngày như vậy để nghỉ ngơi thì sẽ rất nhàm chán. Nếu tìm một công việc khác vào buổi chiều, cậu sẽ không thể tìm được một công việc có thời gian phù hợp. Hơn nữa, cậu vẫn muốn tập trung vào công việc của Lý Trình Trình, làm gì cũng không thể khiến công việc bên Lý Trình Trình bị chậm trễ.
Sau khi Hạ Vân Lai rời khỏi cửa hàng, Lý Trình Trình nhờ Bạch Đại Sơn để mắt tới hai đứa trẻ trong nhà, đề phòng chúng chạy đến phía trước cửa hàng, còn cô thì đi đến phía trước cửa hàng lấy rau dưa từ trong sơn động ra, bày lên kệ để hàng.
Tết Nguyên đán vừa qua, nhiệt độ vẫn thấp, thời tiết còn lạnh, rau tươi dù để không mấy ngày cũng không có vấn đề gì.
Cửa hàng không đủ rộng để chứa nhiều nên Lý Trình Trình chỉ để chiếc xe ba bánh vào đó, sau đó cô nhờ Bạch Đại Sơn đưa hai đứa trẻ đến trước cửa hàng rồi cô lại cho thêm ba xe rau vào trong nhà, số lượng rau chắc đủ bán trong hai ba ngày.
Cửa hàng thực phẩm tươi sống vừa mới mở cửa kinh doanh, Lý Trình Trình dự định mấy ngày đầu sẽ ở lại đây, để Hạ Vân Lai không quá bận rộn, đợi thêm mấy ngày nữa, Hạ Vân Lai làm việc thành thạo, người mua cũng vơi bớt thì sẽ giao cho một mình Hạ Vân Lai xử lý.
Tuyển người là chuyện không cần thiết, vì nếu Hạ Vân Lai quá bận rộn, không lo liệu được hết thì cô có thể gửi ít thực phẩm hơn, hoặc chỉ để Hạ Vân Lai bán hai giờ mỗi ngày rồi đóng cửa.
Dù sao chỉ cần có thu nhập, cô cũng không vội.
Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để kiếm tiền, không cần quá sốt ruột, không nên chỉ nhìn cái lợi trước mắt.