Một lúc sau, y tá đi ra, đưa phiếu khám cho Lý Trình Trình, bảo Lý Trình Trình đi nộp viện phí. Lý Trình Trình lo lắng hỏi: "Đồng chí y tá, đứa bé đó rốt cuộc là bị sao vậy? Vừa nãy đột nhiên ngã xuống trước mặt tôi, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp. Tôi hỏi một vòng người xung quanh cũng không biết cha mẹ nó là ai nên tôi đã lập tức đưa nó đến đây."
Y tá nói: "Đứa bé có vẻ như bị ngược đãi, trên người không có một chỗ nào lành lặn. Nhưng bác sĩ đã xử lý xong rồi, chỉ là cơ thể nó suy kiệt nghiêm trọng, suy dinh dưỡng nặng. Nếu không được nuôi dưỡng cẩn thận, có lẽ sau này cũng sẽ tiềm ẩn nguy cơ sức khỏe rất lớn."
Lý Trình Trình nghe lời y tá nói thì rất đau lòng. Không biết đứa bé trai này trước khi ngã quỵ đã trải qua chuyện gì, sao lại thảm thương như vậy.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô." Lý Trình Trình cảm ơn y tá, cầm phiếu viện phí đến quầy thu tiền nộp tiền, sau đó đến cửa phòng khám chờ.
Một lúc sau, nhân viên y tế đẩy đứa bé trai ra ngoài. Lý Trình Trình nhìn đứa bé trai nằm trên giường bệnh bất động, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút màu m.á.u nào thì cực kỳ đau lòng.
May mắn là cô đã đưa nó đến bệnh viện, nếu không đứa bé này đoán chứng sống không quá mấy ngày. Nó đã bị thương thành như vậy, lại còn bị mắc mưa, đến lúc đó phát sốt thì sẽ không còn chút hy vọng sống nào.
Mặc dù chữa bệnh cho người lạ cần tiền nhưng nếu có thể cứu một mạng người thì tiêu một ít tiền có làm sao?
Đứa bé trai được đẩy vào phòng bệnh. Lý Trình Trình ngồi bên giường bệnh nhìn nó, cũng không biết đứa bé trai này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà gầy đến mức như vậy. Khuôn mặt nó nhỏ xíu, cằm nhọn, cái cằm này nói không chừng có thể đ.â.m người ta chảy máu.
Tuy nhiên, chiếc mũi của đứa bé lại rất thanh tú và cao, hơn nữa hàng mi cũng đặc biệt dày và dài, trông như lông mi giả vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-187-cuu-nguoi-2.html.]
Lý Trình Trình nhìn một lúc, bỗng nhớ ra một việc quan trọng, bèn nói với y tá: "Đồng chí y tá, phiền cô giúp tôi trông coi đứa bé này một lát, tôi ra ngoài một chút rồi sẽ quay lại ngay."
"Cô không được đi." Y tá ngăn cản.
Đứa bé này không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Nếu Lý Trình Trình tự ý bỏ đi, vứt nó ở bệnh viện thì phải làm sao? Đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?
"Tôi chỉ đi gọi điện cho người trong thôn, nhờ họ mang quần áo và đồ ăn đến. Nếu không lát nữa đứa bé này tỉnh dậy, nó biết ăn gì, uống gì?" Vứt đứa bé ở bệnh viện? Không thể nào, cô không thể làm ra chuyện thất đức như vậy được.
Bản thân cô không có khả năng giúp đứa trẻ tìm được cha mẹ nhưng có thể nhờ công an hỗ trợ. Việc chuyên môn nên giao cho người có chuyên môn làm.
Y tá thấy cô không phải định bỏ đứa trẻ này lại rồi chạy, vì thế mới thả cho cô đi gọi điện thoại. Lý trình trình đi vào phòng y tá, mượn điện thoại của y tá, sau đó được người của thôn An Cư gọi điện lại. Một lát sau, Lý trình trình nghe được trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch lão nhị. Cô cảm thấy hơi kinh ngạc, hỏi: “Em hai, sao lại là em? Đại Sơn đâu?”
"Trời mưa rồi, anh cả đi lên thị trấn tìm chị." Giọng nói của Bạch lão nhị vang lên qua điện thoại.
“Em hai, chị ở bên này vướng phải chút chuyện, nhờ em mang đến cho chị một ít đồ.” Hiện tại Bạch Đại Sơn không có ở nhà, vậy chỉ có thể nhờ Bạch lão nhị giúp đỡ.
“Chị dâu, chị nói đi.” Bạch lão nhị nói.
“Em giúp chị hấp một chén cháo trứng, chỉ cần hai quả trứng là được. Chị còn cần thêm một chén cơm trắng nữa. Em qua nhà nào có trẻ con khoảng mười tuổi trong thôn mua giúp chị hai bộ quần áo cũ, cả quần áo lót và giày nữa. Chỉ có như vậy thôi, em mang giúp chị đến bệnh viện ở thị trấn nhé.” Lý Trình Trình nói xong những thứ mình cần liền cúp điện thoại.