Xuyên Về Cổ Đại Thành Nguyệt Lão - Chương 83: Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:26:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khiết Anh bên vẫn còn lạc vì nàng vốn dĩ là mù đường thêm khi trong xe ngựa nên căn bản khung cảnh điều khác lạ cũng chẳng .

 

Tiểu Mai xung quanh dường như phát

hiện gì đó khẽ : “Cảnh vật dường như…..”

Khiết Anh liền đầu hỏi: “Tiểu Mai, ?”

Tiểu Mai nàng đáp: “Con đường dường như khác với con đường mà chúng thì đó tiểu thư.”

Khiết Anh chút giật , vội đưa mắt tìm kiếm Khiết An nhưng chẳng thấy ai ngoài bốn và một rừng cây tối đen.

 

Khiết Anh lên T.ử Hàn, một chút lo lắng.

 

Đi thêm một chút thì dừng ngựa , đỡ nàng xuống quan sát xung quanh xong thản nhiên phán một câu xanh rờn: “Dường như chúng lạc đường , tối nay chúng ở đây .”

Khiết Anh đưa ánh mắt nghi ngờ một lúc nàng bước lên về phía ngắm xung quanh, Tiểu Mai cũng vội vàng chạy đến đỡ lấy nàng nhưng Khiết Anh vẫy tay ý bảo cần nên cô đành lui về .

T.ử Hàn khổ : “Mặt bổn vương đáng tin như ?” Trình Ẩn bên cạnh “Mặt ngài bây giờ đáng tin ” nhưng y căn bản dám a! Ai nhị vương gia sẽ

gì y chứ? Y còn cưới thê sinh hài t.ử nữa nha.

 

T.ử Hàn phất tay cho Trình Ẩn cùng Tiểu Mai chuẩn nơi ngủ theo hướng nàng rời .

 

Khiết Anh bước xa một chút thì thấy một con suối nhỏ, Khiết Anh vì sức khỏe còn yếu cộng thêm suốt một ngày nên cơ thể chút mệt mỏi, nàng từ từ xuống ngắm dòng suối vì bầu trời đêm nên cũng hóa thành một

dải lụa đen tuyền huyền bí.

 

Khiết Anh im lặng thì tiếng bước chân.

 

Nàng chầm chậm mở miệng: “Bảo Bảo, mi xem hoàng thượng phái theo để gì chứ? Võ công , bản lĩnh tra án càng , ngoài cái tài ăn ngủ thì còn nữa chứ?” Nàng im lặng một chút tiếp: “Ta cơ thể yếu ớt gây ít phiền phức cho An An.

 

Lần dọa sợ mà An An mất tập trung chiến đấu, nếu nhờ hai vị vương gia thì e uống với Hắc Bạch Vô Thường luôn .

mèo méo meo

 

Lần

hùng nào là đỡ cái gì ám khí cú chưởng như trời giáng khiến bản cũng suýt diện kiến tiên nhân từ đường cho An An và lo lắng yên, còn khiến thời gian hồi kinh của chậm trễ chỉ vì .

 

Mi xem bản vô dụng lắm ?”

Khiết Anh thở dài từ từ lên xoay : “Bảo Bảo, cho ôm mi một cái để……….” Câu nửa chừng thì im bặt, đôi mắt mở lớn cứ như là thấy quỷ , hai tay giang rộng cũng quên thu .

 

Mất tầm một

lúc thì Khiết Anh mới mở miệng lắp bắp: “Nh….nhị…vương…gia? S…. ….”

T.ử Hàn khi nãy tìm nàng thì thấy Khiết Anh đang bên bờ suối, lo lắng sợ nàng phong hàn mà bước đến gần.

 

Thế nhưng nàng tưởng là Hắc Bảo mà những suy nghĩ trong lòng.

 

Đến khi lưng

nàng thì đột nhiên nàng xoay ôm nhưng khi phát hiện thì ánh mắt nàng kinh hãi như .

T.ử Hàn nàng hỏi: “Nàng ?”

Khiết Anh tỉnh : “Không…. .” Đôi tay cũng thu về lưng.

T.ử Hàn nhếch môi : “Sao ? Khi nãy còn một cái ôm an ủi mà giờ cần ?”

Khiết Anh trề môi : “ ôm là Bảo Bảo, ngài là ngựa ?” Nói nàng xoay lưng về phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-thanh-nguyet-lao/chuong-83-chuong-83.html.]

 

T.ử Hàn chút tiếc nuối, nếu là ngựa thì sẽ nàng ôm đúng ?

Hắn bước lên song song với nàng hỏi: “Vì liều mạng như ? Nàng lúc đó chỉ cần bổn vương đỡ nàng kịp thì cả cơ thể nàng va đập với bức tường phía là mất mạng ?” Vừa cởi ngoại y khoác lên cho nàng.

 

Khiết Anh nhận lấy mặt sang : “Vậy dân nữ đây tạ ơn vương gia cứu mạng nhỉ?”

T.ử Hàn nghiêng qua nàng, thấp giọng : “Bổn vương cần nàng tạ ơn, chỉ cần nàng đừng để bản thương nữa là !”

Khiết Anh gật nhẹ, mắt hướng về khung cảnh phía : “Chuyện đó là đương nhiên, khó khăn lắm mới mang cái mạng nhỏ về từ tay Hắc Bạch Vô Thường nên là yêu quý thể đó."

T.ử Hàn hài lòng: “Vậy thì , đại phu cơ thể nàng để thương nữa nếu dù thần tiên cũng thể cứu.”

Khiết Anh cúi đầu : “Lúc đó chắc lo lắng lắm, nhất là An An, chắc chắn sướt mướt luôn .”

T.ử Hàn ngước mắt bầu trời thấp giọng: “ , lúc đó ai cũng lo lắng cả.

 

Nàng lúc nàng bất tỉnh bổn vương lo lắng đến thế nào ? Khi bế nàng tay thì gương mặt nàng tái nhợt, thở tựa

tựa , cơ thể thì lạnh dần khiến bổn vương lo sợ vì nàng thể rời bất cứ lúc nào.”

Khiết Anh phì châm chọc: “ c.h.ế.t thì chẳng khỏi chướng mắt ngài ? Ngài cũng dường như ghét mà.”

T.ử Hàn nàng, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên hỏi: “Bổn vương từ khi nào là ghét nàng?”

Khiết Anh thẳng mắt kiêng kỵ mà : “Lúc mỗi ngài gặp luôn gây chuyện với ?”

T.ử Hàn chút hổ, nghiêng đầu tránh né ánh mắt của nàng và : “Lúc đó là bổn vương hiểu lầm nàng, nhưng khi nàng bất tỉnh thì hoàng tỷ kể hết chuyện cho bổn vương .

 

Hóa là nàng vì hoàng tỷ và Lâm Mặc mới như .

 

Là bổn vương hiểu lầm nàng.”

Khiết Anh giật : “Công chúa kể cho ngài hết ?”

T.ử Hàn gật đầu: “ , còn chuyện của thái t.ử và A Tuyết thì Khiết An tiểu thư cũng luôn .”

Khiết Anh hốt hoảng: “Cái gì??? Chuyện đó An An cũng kể ? Chuyện chắc chắn mà An An kể , nếu lỡ ngài chịu mang sính lễ đến thì Tuyết tỷ đây?”

T.ử Hàn ngước xuống nàng : “Nàng yên tâm, bổn vương sẽ nàng chu cho A Tuyết.”

 

Khiết Anh thì chút an tâm: “Nếu nhị vương gia mở miệng thì an tâm .”

T.ử Hàn đột nhiên đưa tay vuốt ái tóc đen mềm của nàng, giọng chút trầm thấp: “Khi nàng xảy chuyện thì bổn vương mới như thế nào là sợ hãi.

 

Cái cảm giác bổn vương trải qua thêm

nào nữa nên từ nay bổn vương sẽ bảo vệ nàng an cả đời”

Khiết Anh hành động của chút hoài nghi, tên đúng là nhị vương gia Hàn mặt lạnh ? Thật khiến khác sợ hãi mà.

 

T.ử Hàn thấy vẻ mặt chút sợ hãi cùng hoài nghi thì cau mày hỏi: “Bổn vương mà nàng bổn vương với vẻ mặt như ?”

Khiết Anh nghiêng đầu né tránh bàn tay : “Từ lúc tỉnh thấy ngài lạ.

 

Hết quan tâm chăm sóc đến lời thì trở nên dịu dàng còn cử chỉ hết sức ôn nhu.” Khiết Anh chớp chớp mắt , dè chừng hỏi: “Vương gia, ngài ngã ở ? Sao tự nhiên với như ?”

T.ử Hàn tuy nhưng ánh mắt hiện lên tia vui vẻ : “Sau nàng sẽ .

 

Giờ chúng về thôi, cũng khuya khí lạnh sẽ cho nội thương của nàng .” Khiết Anh gật đầu cùng trở nơi cũ dừng chân.

 

 

 

 

 

Loading...