Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:12:30
Lượt xem: 341
Thời tiết ngày một nóng hơn, trên thực đơn theo mùa của Hạnh Hoa Quán đã thêm vào các món điểm tâm làm từ đá lạnh.
Mỗi sáng sớm, tiểu đệ giao đá mang đến một xe đá, mỗi lần đến đều thấy trang trí của Hạnh Hoa Quán thay đổi chút ít. Hắn ta là người thô kệch, không nói được những thay đổi ấy tốt ở đâu, chỉ cảm thấy đặc biệt tao nhã hơn. Hôm nay đến giao đá, thấy ngay cả cửa nhỏ cũng đặt vài chậu hoa, không khỏi ngạc nhiên hỏi Ngô tẩu: "Sao lại càng ngày càng nhiều hoa thế này."
Ngô tẩu đang gọi các tiểu nhị trong quán mang đá vào bếp, nghe hắn ta hỏi vậy, cười đáp: "Đều là do Tiết nương tử mới mua vào."
Từ khi Tiết Lệnh Khương chuyển đến đây, các đồ vật trong nhà dần trở nên tinh xảo hơn. Ngay cả rèm cửa sổ cũng phải nửa tháng thay một lần, lúc thì là màn lụa xanh biếc, lúc thì là rèm trúc Tương Phi cổ điển. Nàng ấy rất thích hoa, thỉnh thoảng lại sai nha hoàn mua vài chậu hoa về, đặt trong nhà. Như hoa nhài, lan... chỉ cần là hoa có thể mua được ở chợ, nàng ấy gần như đều mua về một chậu tốt nhất. Ban đầu đặt trong phòng nàng ấy, phòng không đủ chỗ thì đặt ở phòng khách; phòng khách không đủ chỗ thì đặt trong tiểu hoa viên; tiểu hoa viên không đủ chỗ thì đặt vào Hạnh Hoa Quán; Hạnh Hoa Quán cũng không đủ chỗ thì đành trồng một số hoa lan bên cạnh cửa.
Mỗi ngày Nguyệt Nha Nhi đi qua cửa, bất kể là lúc nào cũng có thể ngửi thấy một mùi hương hoa.
Thỉnh thoảng khi Nguyệt Nha Nhi ra ngoài làm việc, trò chuyện cùng Liễu Kiến Thanh, không biết làm sao lại nói đến các loại hoa trong nhà: "Trong nhà giờ toàn là hoa, hôm nọ muội về còn tưởng mình đi nhầm cửa."
"Muội nghĩ ai cũng như muội, sống thô kệch thế này sao." Liễu Kiến Thanh nói: "Đại tỷ thích hoa, có gì không tốt? Ta cũng thích."
Hina
Mấy ngày trước ba người họ thề nguyện dưới ánh trăng, kết bái kim lan. Tiết Lệnh Khương tuổi lớn nhất, nên là đại tỷ; Liễu Kiến Thanh tuổi kế đó, là nhị tỷ; còn Nguyệt Nha Nhi vì tuổi nhỏ, chỉ có thể làm tam muội.
Nguyệt Nha Nhi cầm quạt lụa, cười nói: "Trước mặt sao không nghe tỷ khen tỷ ấy, sau lưng tỷ lại khen tỷ ấy rồi."
"Ta xưa nay bản tính như vậy, có gì nói nấy."
Hai người đang nói cười, chợt nghe ngoài rèm có tiếng gọi.
"Tiêu cô nương, đến bến Đào Diệp rồi."
Vừa vén rèm kiệu lên, một cơn gió sông thổi đến, mát mẻ sảng khoái, làm dịu đi cái nóng oi ả của tháng sáu.
Nơi này là bến đò lớn nhất Kim Lăng, Đào Diệp. Người ta nói thời thế đổi thay, lúc này hệ thống sông Thanh Hoài khác nhiều so với ấn tượng của Nguyệt Nha Nhi, ra khỏi nội thành chỉ thấy nước sông mênh mông, nước chảy cuồn cuộn. Nghe nói là vì không xa sông Dương Tử.
Đứng ở bến Đào Diệp nhìn xa, một bên là con sông uốn lượn, chạy dài đến sông Đại Vận. Bên kia, mặt nước rộng và dài, như một hồ nhỏ, có nhiều lau sậy dập dờn bên bờ. Dọc theo hồ nhỏ đi lên, chính là hồ Huyền Vũ cấm địa hoàng tộc.
Vừa xuống kiệu, ông chủ Tiền đang chờ ở bến đò liền tiến đến đón. Ông chủ Tiền làm việc luôn chu đáo, ngoài tiểu nhị, còn mang theo hai nha hoàn, mỗi người cầm một chiếc dù. Chạy đến tranh nhau che nắng cho Nguyệt Nha Nhi và Liễu Kiến Thanh.
"Trời nóng thế này, thật khó cho cô nương tự mình đến. Thuyền đậu ngay phía trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-126.html.]
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười chào hỏi vài câu, một đoàn người đi về phía bến đò.
Chỉ thấy ba chiếc thuyền hoa, đang neo đậu bên bến.
Thuyền hoa mới được trang trí lại, bị mặt trời gay gắt chiếu vào, tỏa ra mùi dầu trẩu nhè nhẹ.
Liễu Kiến Thanh ghé sát tai Nguyệt Nha Nhi hỏi: "Sao lại có ba chiếc thuyền hoa? Ban đầu không phải muội nói mua hai chiếc sao?"
"Ban đầu định mua hai chiếc, một làm bếp, một làm nơi tổ chức yến tiệc. Nhưng đại tỷ nghe nói, tự bỏ tiền ra bảo muội mua thêm một chiếc. Nói rằng một chiếc thuyền hoa chuyên tiếp đãi nam khách, một chiếc thuyền hoa chuyên tiếp đãi nữ khách."
Nguyệt Nha Nhi giải thích: "Ban đầu muội cũng định mua ba chiếc thuyền hoa, nhưng sợ trong tay không đủ tiền, nên chỉ định mua hai chiếc. May nhờ đại tỷ giúp đỡ, mới thoải mái chút."
Nghe vậy, Lưu Kiến Thanh nhìn Nguyệt Nha Nhi cười: "Ta không tin trong tay muội không đủ tiền mua ba chiếc thuyền hoa. Hôm đó muội bảo Lỗ bá đi kinh thành, còn cho ông ấy một bao bạc lớn, đừng tưởng ta không thấy. Gửi người vào kinh vào lúc này, chắc là chuẩn bị sớm cho khoa thi của Ngô Miễn phải không?"
"Cũng không hoàn toàn thế." Nguyệt Nha Nhi dừng lại, cẩn thận dặn dò nàng: "Chuyện này tỷ tuyệt đối không được nói với Ngô Miễn."
"Tại sao không nói với hắn?"
"Vốn dĩ thi công danh cũng không có gì chắc chắn. Giờ huynh ấy còn chưa thi kỳ thu, nói trước việc này, không phải tạo thêm gánh nặng cho huynh ấy sao. Hơn nữa muội cũng có việc khác cần làm, không chỉ vì việc này."
Liễu Kiến Thanh thấy nàng lo lắng thật, liền cười nói: "Được rồi, được rồi, ta sẽ không làm người nhiều chuyện đâu!"
Hai người nói chuyện một lát, liền đi đến bến đỗ thuyền hoa. Ông chủ Tiền tươi cười đón, mời hai người lên thuyền hoa xem.
Mua thuyền hoa để tổ chức yến tiệc trên thuyền, nói ra, cũng là do trải nghiệm trước đó đem lại cho Nguyệt Nha Nhi ý tưởng mở tiệm mới. Sự tuyệt diệu của yến tiệc trên thuyền, là ở chỗ vừa có thể ngắm cảnh hồ sông, vừa có thể thưởng thức món ngon mỹ vị. Đồng thời ăn yến tiệc trên thuyền so với ăn tiệc trong nhà, lại cao ráo thoáng đãng hơn. Dù sao kiến trúc cổ, khó tránh có chỗ không thông gió, trời nắng không tốt hoặc gặp ngày hè nóng bức, rất dễ làm người phiền muộn. Dù là Hạnh Hoa Quán, vào mùa hè, khách hàng cũng thích đặt chỗ ngồi trong sân vườn.
Nhưng yến tiệc trên thuyền lại không có vấn đề đó. Thuyền đi trên nước, gió mát tự đến, cảnh sắc tự đổi.
Ngoài ra, hình thức ăn tiệc trên thuyền này quả thật như được thiết kế riêng cho các quan lớn quý tộc. Một là tính riêng tư rất tốt, không như ngồi trong đại tửu lâu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ồn ào của khách trong sảnh. Ngay cả những nữ quyến nghiêm ngặt quy củ, cũng không lo bị người ngoài xâm phạm. Hai là vô cùng phong nhã, trong cổ thư thường thấy các công tử quý tộc tổ chức tiệc trên thuyền, lúc uống rượu vui chơi để lại nhiều tác phẩm truyền thế.