Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:18:13
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôn dân đi theo Chương Nhược Cẩn hái dược liệu càng lúc càng nhiều. Trên núi có rất nhiều dược liệu, Chương Nhược Cẩn không ngại phiền phức giới thiệu cho thôn dân, đưa mọi người cùng nhau hái. Có thôn dân hỏi: “ Chương đại phu, trong núi này có nhân sâm và tinh chi không? ” Chương Nhược Cẩn cười, xem ra mọi người đều muốn hái dược liệu quý giá: “ Có thì có, chỉ là phải xem vận may!”

“ Hình dạng sâm núi và linh chi ra sao? ” Một thôn dân tò mò hỏi.

Chương Nhược Cẩn lấy sách thuốc ra, cho các thôn dân xem hình vẽ nhân sâm và linh chi. Các thôn dân nào đã từng thấy nhân sâm và linh chi chứ, mọi người đều vây sang đây xem.

“ Đây là nhân sâm à!”

“ Trông linh chi như nấm!”

“ Có thể hái được nhân sâm và linh chi thì phát tài rồi!”

“ Đoạn đường này cũng không thấy nhân sâm và linh chi. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-99.html.]

“ Chẳng phải Chương đại phu đã nói rồi sao, xem vận may!”

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc không dám chạy lung tung, bọn nó vừa hái dược liệu vừa ngẩng đầu nhìn thử, thấy cách xa đám người thì đôi chân ngắn nhỏ chạy nhanh vài bước đuổi theo. Liễu Tiêu Vân luôn đi theo hai đứa cháu trai, bảo vệ hai đứa nó an toàn. Có khi nàng thừa dịp lúc mọi người không chú ý phi người lên cây, cầm ống nhòm nhìn xem con đường các thôn dân đi có bị lệch hay không. Nàng phát hiện có Hạ thợ săn dẫn đầu là chính xác, một đường đi tới không hề lệch hướng đi về hướng nam. Liễu Tiêu Vân có thể dùng kim chỉ nam và ống nhòm trực tiếp phân biệt phương hướng, mà Hạ thợ săn hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm săn thú trong núi rừng nhiều năm của hắn ta.

Buổi trưa, cuối cùng cũng tới đỉnh ngọn núi này. Mọi người ăn viên bánh rau làm buổi sáng, uống nước, không dừng lại nghỉ, tiếp tục lên đường xuống núi. Địa đồ của Liễu Văn Xương cho thấy nếu không có chuyện gì đặc biệt thì trên cơ bản hai ngày sau có thể vượt qua ngọn núi này. Leo qua ngọn núi này, phía trước còn mấy ngọn núi lớn nối liền. Trên đường chạy nạn, núi một chặng nước một chặng, phía trước vẫn là một con đường dài. Các thôn dân liên tục lên đường cả ngày, do ngọn núi này ít người lui tới nên cây cối bụi gai đá lạ trải rộng, cực kỳ khó đi.

Tới sườn núi trống trải, thôn dân mang vác nặng lên đường rõ ràng không không còn sức lực. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn quyết định cho mọi người nghỉ ngơi ở đây. Xem ra trong vòng hai ngày không vượt qua ngọn núi này được rồi. Dỡ bao hành lý xuống, có thôn dân mệt gần c.h.ế.t nằm dưới đất không muốn động đậy mảy may. Thôn dân hái dược liệu thu hoạch tương đối khá, kim ngân hoa, địa hoàng, ngải cứu, bạc hà gì đó vân vân, đều học theo Châu Nhi bày dược liệu lên tảng đá lớn phơi khô, đến buổi tối thì cất vào. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hạ thợ săn lại dẫn các thôn dân đi săn. Lần này thôn dân đi rất nhiều, Chu lão bà tử còn dùng gậy xua Liễu Đại Cường đi theo. Liễu Tiêu Vân không đi săn thú rừng, thịt hươu ngày hôm qua vẫn chưa ăn hết, còn có một con gà rừng muối, còn có thỏ rừng trong không gian. Chương Nhược Cẩn đưa hai thằng nhóc kia chọn dược liệu. Sau khi Liễu Tiêu Minh chồng đá làm bếp lò thì đi cho ngựa ăn, Liễu Tiêu Vân và tẩu tử đào rau dại, hái nấm, rửa sạch đi nấu cơm.

Viên bánh rau buổi sáng đã ăn hết, thấy mọi người trong nhà đều thích ăn viên bánh rau, Chương thị lại bắt đầu làm viên bánh rau. Liễu Tiêu Vân cắt thịt hươu hầm lên trước, sau đó nhóm một đống lửa, dựng gậy gỗ làm gà rừng nướng. Vì gà rừng đã được ướp gia vị sẵn, nướng không đến nửa canh giờ, toàn bộ con gà rừng đã được nướng tới vàng óng, da sém thịt mềm, mùi thơm xộc vào mũi. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc chảy nước miếng chạy tới: “ Cái gì ngon thế, thơm quá rồi!” Chương thị cười: “ Hai con mèo tham ăn!”

Liễu Tiêu Vân mới chuẩn bị cho hai đứa cháu ăn gà rừng nướng thì một thôn dân hoảng hốt chạy tới: “ Lý chính, không xong rồi. . . có người rơi. . . xuống hố trời rồi!” Liễu Bỉnh Đức đang cắt cỏ xanh cho bò ăn, nghe thấy có người rơi xuống hố trời thì huyệt Thái Dương không khỏi giật bịch bịch mấy cái!Trời ạ! Không xảy ra án mạng đó chứ!Liễu Bỉnh Đức lập tức đứng dậy: “ Nói cho rõ, là ai rơi xuống hố trời rồi hả? ”

“ Là Liễu Đại Cường!” Thôn dân báo tin vội vàng nói. Điền thị dẫn hai đứa con gái đi đào rau dại, Chu lão bà tử và Liễu Thuyên Trụ ngồi chỗ đó nghỉ ngơi.

Loading...