Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:18:11
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xem ra không cần bột hùng hoàng rồi. Liễu Tiêu Vân vào lều bỏ bột hùng hoàng vào không gian tại. “ Chương đại phu, thứ ngươi bỏ vào là thảo dược đuổi rắn rết sao? ” Hạ Thiết Sinh hỏi Chương Nhược Cần. Mấy người trực đêm cũng vây quanh.

Chương Nhược Cẩn cười: “ Đúng vậy, là một ít thảo dược đuổi rắn rết! Chẳng những có thể dùng để xua đuổi rắn mà còn có thể xua đuổi kiến!”

“ Vẫn là Chương đại phu có cách, như vậy sẽ không có rắn bò vào nữa!” Người trực đêm dẫm phải rắn trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Sáng sớm hôm sau, các thôn dân nghe tiếng chim hót thức dậy từ trong giấc ngủ. Đêm đầu tiên ngủ trong núi, tất cả mọi người không ngủ quá ngon.

Trong đêm nghe thấy tiếng mãnh thú gào rống từ xa truyền tới cứ lo dã thú cỡ lớn trên núi sẽ xuất hiện. Cũng may ngoại trừ một con rắn tới quấy rồi thì không hề xuất hiện mấy loại mãnh thú như sói này hổ này.

Sau khi các thôn dân thức dậy thì thu dọn lều vải, người lớn trẻ con bắt đầu vội vàng.

Buổi sáng trên núi hơi lạnh, có đứa bé ôm cánh tay đứng đó nhảy mũi, người lớn cuống quít thêm quần áo cho con trẻ.

Liễu Bỉnh Đức kêu các thôn dân mau chóng nấu cơm, ăn cơm sớm một chút rồi lập tức lên đường. Dùng bếp lò có săn để nấu nước, nhà nhà đều định làm viên bánh rau. Trên núi có thể thấy rau dại tươi mới ở bất kỳ đâu, viên bán rau vừa ngon vừa chống đói, cả nhà còn có thể tiết kiệm không ít lương thực. Mấy phụ nhân cùng nhau tới bên dòng suối rửa rau dại. “ Trong ngọn núi này có rau dại, có suối nước, còn có thể bắt thú rừng, cũng tốt lắm. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-98.html.]

‘‘Ban ngày trên núi còn đỡ, buổi tối quá đáng sợ!”

“ Nghe thấy tiếng sói tru hổ gầm, em bé cũng bị dọa khóc!”

‘‘Đúng đấy, cả đêm đều ngủ không được ngon giấc, trời sắp sáng rồi mới ngủ!”

‘‘Nghe bọn họ nói buổi tối có rắn bò vào!”

‘‘Mẹ ơi! Nếu trong lúc ngủ có rắn bò vào còn không dọa người ta à!”

“ Nghe nói con rắn kia quấn lên đùi người trực đêm, dọa bọn họ sợ hãi!”

‘‘Haiz! Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi núi đi!” Các thôn dân ăn sáng xong dập tắt lửa trong lò, thu dọn hành lý, chờ Liễu Bỉnh Đức kiểm kê nhân số. Sau khi kiểm kê đủ người, Liễu Bỉnh Đức lại khuyên thôn dân, trên đường đi mọi người có thể hái dược liệu, cũng có thể đào rau dại, nhưng nhất định đừng để tụt lại một mình, đặc biệt là trông chừng trẻ con nhà mình cẩn thận.

Hạ thợ săn cũng giải thích với thôn dân, trước kia hắn ta đi săn trong núi sâu từng thấy hiện lượng sói ngậm trẻ con trong miệng, sói chạy nhanh, muốn đuổi theo cũng không đuổi theo kịp. Mọi người nghe mà hoảng sợ, bọn họ chỉ từng nghe nói tới chuyện như vậy, thật không ngờ Hạ thợ săn còn tận mắt nhìn thấy. Trẻ con nghe xong đều nấp sau lưng người lớn, bọn nó không dám chạy lung tung một mình nữa. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô cô, ngước gương mặt nhỏ nhắn hỏi: “ Cô cô, trên núi có nhiều sói không ạ? ” Liễu Tiêu Vân mỉm cười, thấp giọng an ủi: “ Không sao đâu, đừng chạy lung tung là được!”

Hai đứa bé mím chặt môi, nghe lời cô cô, không chạy lung tung nữa. Liễu Bỉnh Đức hiểu các thôn dân muốn hái dược liệu với Chương Nhược Cẩn, chờ xuống núi có thể đem tới tiệm thuốc bán đổi chút ngân lượng. Dù sao chờ tới chỗ ổn định, cái gì cũng phải mua lại, chỗ nào cũng cần dùng bạc. Hơn nữa dược liệu không nặng, cũng không chiếm diện tích, còn có thể đổi bạc, sao lại không làm? Sau khi Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn nói rõ với các thôn dân thì vẫn chia hán tử tráng niên trong thôn thành từng tổ, thay phiên đi trước mở đường cho mọi người, cầm liềm cắt cành cây cản đường, dùng gậy dài quơ lung tung trong bụi cỏ đuổi rắn, dẫn mọi người tiếp tục lên đường.

Hai người bọn họ không chia Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Minh vào tổ mở đường phía trước. Liễu Tiêu Minh dắt ngựa đi. Chương Nhược Cẩn vẫn phải đưa thôn dân đi hái dược liệu, đó cũng là giúp thôn dân kiếm bạc. Sau khi Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn thương lượng xong chia hai người trực đêm. Trong lòng phu thê Liễu Tiêu Minh biết chuyện này, cũng mang theo cảm kích. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn, hai người dẫn người của Liễu gia thôn luôn đi đầu đội ngũ. Hôm nay lên đường có hơi khác với hôm qua, người đi phía trước đi chậm lại, thỉnh thoảng nghỉ chân một chút chờ người hái dược liệu phía sau.

Loading...