Buổi tối trên núi cực kỳ yên tĩnh, sương mù bao phủ, thỉnh thoảng nghe thấy mấy tiếng chim hót sắc lạnh, cũng không biết là chim gì. Hai mươi người trực đêmm gia tăng can đảm cho nhau, tiếp tục giơ bó đuốc tuần tra. Có trẻ nhỏ bị tiếng chim hót làm bừng tỉnh, khóc nỉ non vài tiếng, lại bị phụ nhân đỗ ngủ tiếp.
Một lát sau, có một người trực đêm hỏi Hạ Đồng Sinh: “ Đồng Sinh, lúc ngươi và cha ngươi qua đêm trong núi có đụng phải sói hay không? ” Hạ Đồng Sinh còn chưa trả lời thì từ xa đã truyền tới tiếng sói tru “ Ấu” , sau đó là vài tiếng hổ gầm, âm thanh chấn động núi rừng.
Hai mươi người nghe thấy sởn hết cả gai ốc, trong lòng sợ hãi. Một cơn gió thổi qua, bọn họ không khỏi run rẩy, phía sau sống lưng bắt đầu lạnh cóng. Bọn họ quay sang nhìn nhau, đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bất giác tập trung về phía Hạ Đồng Sinh.
Có mấy em bé đã bị tiếng kêu của dã thú dọa sợ, khóc “ Oa oa” vài tiếng.
Phụ nhân vội vàng dùng chăn che em bé lại, trong lòng tràn đầy sợ hãi, ngoài miệng lại nhẹ giọng an ủi: “ Không sao, bé con đừng sợ, ngủ đi. . . “
Hạ Đồng Sinh thấy dáng vẻ hoảng sợ của bọn họ thì cười một cái nói: “ Trên núi có sói không phải là chuyện bình thường ư? Nghe tiếng cách xa chúng ta đấy!”
“ Không chỉ có sói tru, còn có hổ gầm!” Giọng người trực đêm khác đã hơi run rẩy, cũng không biết là lạnh hay bị dọa.
Hạ Đồng Sinh có chút không cho là đúng, hắn ta lạnh nhạt nói: “ Ngọn núi này rất lớn, có gấu đen, có lợn rừng, có lẽ còn có những dã thú khác, nhưng những con thú dữ đó không thể nào cùng nhau tới đây được. Chỉ là ban đêm trong núi khá yên tĩnh, tiếng động vật kêu truyền đi xa mà thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-97.html.]
Liễu Văn Xương đề nghị: “ Mọi người vẫn nên tản ra đi, không thể tập trung một chỗ, nếu sợ thì hai người một tổ tiếp thêm can đảm!”
Vì vậy hai mươi người trực đêm chia ra hai người một tổ, tản ra tuần ra. Đầu đêm không có chuyện gì xảy ra, hai nhóm người trực đêm bắt đầu giao ca. Chương Nhược Cẩn được sắp xếp trực nửa đêm sau, Liễu Tiêu Minh nói hắn ta mặc thêm quần áo, ban đêm trên núi hơi lạnh. Hạ Thiết Sinh cũng trực nửa đêm sau, tương tự, bị mọi người vây quanh hỏi một chút chuyện trên núi.
Hạ Thiết Sinh không thích nói chuyện như đệ đệ Hạ Đồng Sinh, sau khi nói mấy câu đơn giản thì tự giơ đuốc đi xung quanh tuần tra. Chương Nhược Cẩn thường xuyên ngủ ngoài trời, cũng đã từng qua đêm ở nơi rừng núi hoang vu, hắn ta không xem mọi chuyện trên núi quá to tát. Liễu Tiêu Vân không ngủ, đợi sau khi hai đứa cháu trai ngủ rồi, nàng tiến vào không gian, xông vào phòng tắm trong biệt thự mà tắm, thay quần áo sạch đi dạo quanh nông trường một vòng.
Gà rừng thấy nàng đến thì đập cánh bay xa, thế là nàng nhặt trứng gà rừng rơi rải rác đặt vào một chỗ. Hai con lợn rừng một lớn một nhỏ cũng khá ổn, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, cũng béo lên không ít. Khiến Liễu Tiêu Vân kinh ngạc là hai con thỏ hoang, chúng đã sinh một ổ thỏ con, nàng đi lên đếm, khoảng chừng bảy con thỏ con.
Trời ạ, sức sinh sản của con thỏ này cũng quá mạnh rồi, một ổ nuôi bảy con thỏ. Nàng có chút lo lắng, lâu dần bầy thỏ này nhiều lên có trở thành mối họa cho nơi này hay không? Xem ra sau này đừng săn thỏ hoang nữa, thỏ trong nông trại như vậy là đủ rồi!Liễu Tiêu Vân lại dạo quanh ruộng một vòng. Hoa màu được gieo phát triển rất tốt, mầm hoa màu sinh trưởng rất ngay ngắn.
Liễu Tiêu Vân đang vòng quanh nông trại thì nghe thấy bên ngoài có một trận ồn ào. Nàng vội vàng rời khỏi không gian, khoác thêm quần áo ra ngoài lều vải. Thì ra có con rắn không biết bò tới từ lúc nào, khiến mọi người trực đêm vô ý dẫm vào, lúc con rắn quấn lên đùi hắn ta thì hắn ta mới giật mình, lập tức vô cùng hoảng sợ, đánh rơi cả bó đuốc xuống đất. Hạ Thiết Sinh đi tới, bình tĩnh bắt con rắn đi, đặt vào trong cái gùi nhà mình.
Trận ồn ào này đánh thức mấy thôn dân, Liễu Bỉnh Đức cũng thức giấc đi tới xem thử. Chỉ là một con rắn, trên núi có rắn là chuyện rất bình thường. Thấy không có chuyện gì lớn, mọi người nên ngủ thì ngủ, nên trực đêm thì trực đêm. Bột hùng hoàng có thể đuổi rắn. Nghĩ tới đây Liễu Tiêu Vân lấy một ít bột hùng hoàng trong không gian ra, chuẩn bị vẩy xung quanh.
Nàng vừa cầm bột hùng hoàng ra khỏi lều vải đã thấy Chương Nhược Cẩn lấy một ít thảo dược bước ra từ trong lều của mình, sau đó thả vào trong mỗi đống lửa một chút. Theo vài luồng khói bốc lên, mùi thảo dược nồng nặc khuếch tán xung quanh.