Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:18:02
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mục đích những người này theo dõi nàng là gì? Tiền tài? Nàng không mang theo quá nhiều ngân lượng trên người.

Sắc đẹp cũng không thể, nàng chỉ là một cô nương nông thôn mặc quần áo vải thô.

Chắc là những người áo đen đánh sơn tặc.

Đêm đó bọn họ có hơn trăm người đánh sơn tặc, nam tử họ Lạc là chủ tử của bọn họ. Mũi tên kia có thể là của người áo đen, bọn họ lo rắn hoa tấn công nàng nên mới b.ắ.n chết, xem ra người áo đen không có ác ý với nàng.

Ổ sơn tặc đã bị tiêu diệt, còn theo dõi nàng để làm gì? Liễu Tiêu Vân từ trên cây nhảy xuống, dạo xung quanh một vòng, cố ý để tất cả người áo đen nhìn thấy nàng. Sau đó nàng tiến vào trong không gian trong nháy mắt. Chẳng mấy chốc, nàng chợt nghe thấy giọng nói của người áo đen. “ Sao người lại biến mất rồi? ”

“ Không biết! Đang nhìn chằm chằm vào mà!”

“ Đừng nói nhảm nữa, tìm tiếp đi!”

‘‘Để chủ tử biết chúng ta mất dấu thì chờ ăn gậy đi!” Chủ tử? Nam tử họ Lạc kia!

Sao hắn lại cử thuộc hạ theo dõi nàng? Lo bọn họ ra chỗ xa tìm kiếm, Liễu Tiêu Vân mới từ trong không gian đi ra. “ Các ngươi đang tìm ta sao? ” Liễu Tiêu Vân nghiêm mặt hỏi. Mười người áo đen vòng quanh tìm người nghe thấy tiếng thì hoảng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-94.html.]

Bọn họ bại lộ rồi!Chủ tử nói, một khi bọn họ bại lộ thì lập tức rút lui. Người áo đen đang muốn nhanh chóng chuồn đi, Liễu Tiêu Vân lại quát to một tiếng: “ Khoan đã, mũi tên này là của các ngươi đúng không, mang đi cùng đi!” Mười người áo đen đành phải dừng bước, xoay người hành lễ với Liễu Tiêu Vân: “ Mạo phạm Liễu cô nương rồi, xin đừng trách tội!”

Liễu Tiêu Vân nhướng mày, bọn họ vậy mà biết tên của nàng. Có điều nghĩ lại cũng không kỳ lạ, theo dõi nàng lâu như vậy, biết tên của nàng cũng không có gì kỳ lạ. Liễu Tiêu Vân ném mũi tên về phía thân cây bên cạnh người áo đen, giọng điệu lạnh như băng, nghiêm mặt cảnh cáo: “ Lấy tên đi, đừng theo dõi ta nữa, còn để ta phát hiện thì đừng trách ta không khách sáo!” Trong lòng mười người áo đen rùng mình, bọn họ đều biết đêm hôm đó cô nương trước mắt này vừa ra tay, ba tên cầm đầu thổ phỉ lập tức bị giết. Thảo nào chủ tử đã sớm có sắp xếp, sau khi bại lộ thì lập tức rút lui. Chủ tử đang nghĩ cho bọn họ đây mà!

“ Xin nghe cô nương dạy bảo!” Mười nguời áo đen đồng thanh nói. Một người áo đen dùng sức rút mũi tên trên cây ra, vung tay lên, tất cả người áo đen nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng, giống như bọn họ chưa từng xuất hiện. Không còn người áo đen theo dõi, trong lòng Liễu Tiêu Vân nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng dạo quanh rừng một vòng, vậy mà nhìn thấy một con hươu. Nó đang ăn lá cây, không hề biết gì về nguy cơ tiềm ẩn. Liễu Tiêu Vân lấy cung nỏ trong không gian ra, nhắm vào con hươu kia, b.ắ.n c.h.ế.t một cách chính xác.

Săn được một con hươu, Liễu Tiêu Vân dùng dây leo buộc lại, tìm cây gậy khiêng lên, bắt đầu trở về. Lúc sắp tới nơi đóng quân thì Liễu Tiêu Vân đụng phải Hạ thợ săn dẫn mười thôn dân đi săn trở về. Thu hoạch của bọn họ rất nhiều, gần như mỗi người đều cầm một con gà rừng và thỏ rừng. Thấy Liễu Tiêu Vân một mình săn được một con hươu trở về, bọn họ đều mở to mắt nhìn: Sao nha đầu kia lại săn được một con hươu!Hạ thợ săn đầu tiên kinh ngạc, sau đó cười nói: “ Vân nha đầu, vào rừng rồi à!” Không hổ là Hạ thợ săn kinh nghiệm đi săn phong phú.

Liễu Tiêu Vân gật đầu thừa nhận: “ Ừm! Đi vào trong rừng!” …Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc thấy cô cô săn được một con hươu trở về thì hưng phấn hét lên: “ Cô cô săn được một con hươu!” Đúng lúc Liễu Tiêu Minh dắt ngựa quay lại: “ Vậy ư? Chúng ta vẫn chưa từng ăn thịt hươu đâu, có thể nếm thử thịt hươu rồi!”

“ Thịt thỏ rừng đã hầm xong, ngày mai rồi ăn thịt hươu!” Chương thị cười bảo.

Chương Nhược Cẩn nhìn con hươu béo dưới đất, chừng một hai trăm cân, cuối cùng hắn ta cũng biết, quả nhiên thân thủ của Liễu Tiêu Vân không tầm thường.

Chương Nhược Cẩn nghiêm mặt nói với hai đứa cháu trai: “ Các cháu biết không, cả người hươu chính là bảo vật!”

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nghiêm lúc nghe cữu cữu giới thiệu, nhung hươu, xương hươu, m.á.u hươu, da hươu vân vân, cùng với tác dụng của những thứ này. Không ít thôn dân cũng sang đây xem, gà rừng và thỏ rừng thường thấy, hươu thì rất hiếm gặp.

Loading...