Liễu Tiêu Vân giơ ngón cái: “ Tiểu tử, cháu thật lợi hại, đặt linh chi vào trong gùi nhỏ, tiếp tục. “
‘‘Cháu cũng hái được rồi!” Liễu Thừa Nam mừng rỡ đặt linh chi đã hái vào trong gùi nhỏ, không sôi nổi như Liêu Thừa Bắc. Liễu Tiêu Vân phát hiện với cùng một việc, biểu hiện của hai đứa cháu có chút khác biệt. Tính tình Thừa Nam thận trọng hơn, Thừa Bắc hoạt bát hơn.
Trong chốc lát, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc mỗi đứa hái ba cây linh chi.
“ Cô cô, cữu cữu nói linh chi là dược liệu quý hiếm!
Liễu Thừa Nam nói xong đặt linh chi vào dưới cùng của gùi nhỏ, bên trên dùng những loại thảo dược như bạc hà, ngải cứu che cực kỳ kín kẽ, còn dùng bàn tay nhỏ ấn nhẹ vài cái. Liễu Thừa Bắc cũng học theo, vô cùng cẩn thận giấu kỹ linh chi.
Liễu Tiêu Vân thấy thế không khỏi âm thầm buồn cười, hai đứa nhóc lém lỉnh này còn rất có ý tưởng đấy. Lúc này ba cô cháu đã tụt tại phía sau các thôn dân. Liễu Tiêu Vân dùng ý thức lấy ra ba quả táo từ trong không gian, mỗi người một quả, vừa ăn vừa tiến lên phía trước. Ăn táo, uống một ít nước linh tuyền, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc lại bắt đầu cúi đầu tìm kiếm dược liệu.
Liễu Tiêu Vân không sốt ruột, trên đường đi đều có ký hiệu Hạ thợ săn để lại, đi theo là được rồi. Có đôi khi nàng cũng sẽ phi người lên cây, lấy ống nhòm quân đội ra nhìn xem các thôn dân đã đi tới đâu, có lệch hướng hay không.
Cuối cùng gùi nhỏ của Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đã đầy ngập rồi, vì vậy ba cô cháu Liễu Tiêu Vân bước nhanh hơn chạy về phía trước. Chờ đuổi kịp các thôn dân thì phát hiện mọi người đã tìm một chỗ rộng lớn cắm trại. Chương thị đang trông mong nhìn quanh, thấy tiểu cô tử dẫn hai đứa con trai trở về thì vội vàng đi đón.
“ Tẩu tử, chờ sốt ruột rồi đúng không? ” Liễu Tiêu Vân cười nói. Chương thị cười tháo gùi nhỏ của hai đứa con trai: “ Hai đứa nó đi theo muội ta cũng yên tâm. “
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc ôm gùi nhỏ khoe với phụ thân và cữu cữu, còn tỏ vẻ thần bí để lộ linh chi giấu ở dưới cùng. Liễu Tiêu Minh kinh ngạc, thấp giọng nói: “ Đây không phải linh chi ư, là hai đứa tìm được sao? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-93.html.]
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc thẹn thùng nhưng tỏ ra kiêu ngạo nhẹ gật đầu. “ Giỏi lắm! Không tệ! Ha ha, đưa cho cữu cữu đi!” Liễu Tiêu Minh không giấu được vui mừng.
Chương Nhược Cẩn thấy linh chi lớn như vậy cũng rất kinh ngạc, linh chi lớn như vậy chất lượng đúng là thượng thừa, hắn ta luôn miệng nói: “ Rất tốt! Rất tốt!” Trên đường đi hắn ta hái được không ít dược liệu, nhưng một cây linh chi cũng không hái được.
Lúc này Liễu Bỉnh Đức kiểm kê nhân số một chút, thấy các thôn dân đều đến đông đủ thì kêu tất cả các hộ chuẩn bị dựng lò nấu cơm, sau khi ăn cơm chiều xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Trên thực tế lúc này sắc trời vẫn còn sớm, Liễu Bỉnh Đức lo lắng đây là lần đầu tiên các thôn dân dừng chân trong núi, vẫn nên thừa dịp trời còn chưa tối chuẩn bị sớm một chút.
Hạ thợ săn nói với Liễu Bỉnh Đức một tiếng rồi mang theo mười thôn dân đi săn thú rừng. Thì ra mười thôn dân này nhát gan, chưa từng đi săn, thấy nhà người ta đều ăn được thịt rừng thì không khỏi bị người nhà oán trách.
Mặc dù bọn họ chưa từng đi săn nhưng thường xuyên làm việc nhà nông trong ruộng, vẫn có sức lực, nghĩ rằng đã lên núi rồi, hơn mười ngày nữa vẫn sẽ luôn đi trong núi, không bắt chút thú rừng thì có hơi thiệt. Vì vậy những thôn dân này cùng nhau tìm Hạ thợ săn giúp đỡ.
Hạ thợ săn là một người nhiệt tình, tất cả mọi người là hàng xóm táng giềng, hắn ta cũng đồng ý giúp đỡ. Nhiều người cùng đi săn như vậy, Liễu Bỉnh Đức kêu Hạ thợ săn chú ý an toàn của bọn họ. Chương Nhược Cẩn phân loại dược liệu hái được để hong khô, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc giúp đỡ hỗ trợ cữu cữu.
“ Cữu cữu, linh chi đâu!” ' Hai thằng nhóc vẫn nhớ mãi không quên.
Chương Nhược Cẩn cười, nhỏ giọng nói: “ Cữu cữu cất linh chi rồi. “
Liễu Tiêu Vân hái chút cỏ xanh đi cho ngựa ăn. Chương thị vội vàng làm viên đồ ăn. Sau khi Liễu Tiêu Vân hầm thỏ rừng đã ướp gia vị thì lên tiếng chào hỏi tẩu tử rồi cũng đi bắt thú rừng.
Nàng tìm một hướng ít người, chạy thật nhanh. Tới một chỗ rừng rậm, nàng phi người lên một cây đại thụ.
Liễu Tiêu Vân lấy ống nhòm ra nhìn xung quanh, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, trên dưới một trăm thước, trên năm cây đại thụ vây quanh nàng, mỗi cây có hai người áo đen. Nàng đã xem xét kỹ càng, tổng cộng có mười người áo đen. Thảo nào nàng cứ có cảm giác có người đang theo dõi mình.