Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:17:53
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Đúng vậy, chiều chuộng quá đáng!”

‘‘Cả Liễu Đại Cường cũng không dạy dỗ Xuyên Trụ nữa. “

‘‘Có Chu lão thái thái che chở, Lưu Đại Cường làm sao dám phạt con trai. “

“ Thằng nhóc Xuyên Trụ này vừa lười biếng vừa tham ăn, không dạy dỗ lại thì sẽ hư hỏng thôi. “

Mọi người đều nhỏ giọng bàn tán.

Liễu Đại Cường nghe vậy cũng không buồn lên tiếng, có mẹ già ở bên, người cha như hắn ta thật sự không thể dạy dỗ được con trai mình.

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc thậm chí còn choáng váng hơn. Lo rằng hai cháu trai sẽ sợ hãi, Liễu Tiêu Vân định bước tới thì Chương Nhược Cẩn đã đi ngang qua Liễu Thuyên Trụ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc: “ Về thôi, sắp được ăn cơm rồi!”

Cướp được hai viên đường phèn, Liễu Thuyên Trụ rất đắc ý. Bất chấp ánh mắt của mọi người, nó đang định ăn đường phèn thì đột nhiên cảm thấy đau nhói ở cánh tay.

“ A! Sâu!” Một tiếng hét kinh hãi vang lên, hai viên đường phèn rơi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-90.html.]

Điền thị nhanh tay lẹ mắt nhặt ngay đường phèn nhét vào miệng hai con gái. Vị ngọt lan tỏa trong miệng, ngọt quá! Mắt hai tỷ muội Liễu Chi Nhi sáng rực lên, vội vàng cúi đầu lặng lẽ ăn đường phèn.

“ Cháu trai à, không sao không sao đâu, để nãi nãi thổi cho cháu!” Chu lão thái thái đau lòng cho cháu trai lớn, giật lá bạc hà trong tay Điền thị, vò nát rồi xoa lên cánh tay của Liễu Thuyên Trụ. “ Đừng xem nữa, nấu ăn sớm đi, ăn xong còn phải đi tiếp nữa. “ Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người giải tán. Mọi người vừa bàn tán vừa tản ra, đứa trẻ như Lưu Xuyên Trụ bình thường đều được Chu lão thái thái che chở, sau này nhất định sẽ chịu khổ.

Vì họ đào được rất nhiều rau dại và nấm tươi nên thôn dân chủ yếu làm viên bánh rau cho bữa trưa, canh nấm, nhà nào bắt được thú hoang thì còn nấu thịt cùng nấm và rau. Chương thị không làm viên bánh rau, tẩu ấy nấu cơm lương thực phụ, hầm rau dại với nấm và gà rừng, có cơm có canh, tẩu ấy muốn làm một bữa ăn hoàn chỉnh một chút. Trong bữa ăn, Liễu Văn Uyển đem ba viên bánh rau cho nhà Liễu Tiêu Minh, ca ca nàng ấy nói rằng gà rừng và thỏ hoang là do mấy người Liễu Tiêu Vân tặng. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đã sớm thòm thèm viên bánh rau của những nhà khác. Chương thị chia ba viên bánh cho mọi người: “ Ăn thử viên bánh rau đi. “

“ Viên bánh rau này ăn với canh gà rừng ngon thật!” Liễu Tiêu Minh cười nói. Chương thị nhìn huynh ấy một cái, đây không phải là đang phàn nàn tẩu ấy không làm viên bánh rau sao. Liễu Tiêu Minh vội vàng giải thích: “ Cơm lượng thực phụ ăn với canh gà rừng càng ngon hơn!” Liễu Tiêu Vân mỉm cười, nhưng vẫn im lặng.

Lúc Hạ Đồng Sinh đưa túi mật rắn cho Chương Nhược Cẩn, còn đem theo một bát canh thịt rắn. Thấy túi mật rắn đã được gói kỹ, Chương Nhược Cẩn vội vàng đứng dậy cảm ơn. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nhìn bát canh thịt rắn, cau mày bĩu môi, lắc đầu như lục lạc: “ Cháu không muốn ăn!” Điền thị cũng mang sang hai viên tề thái, nói là cho Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc. Hai thằng bé cũng không khách sáo, nhận viên tề thái rồi ăn ngon lành. Chương thị thở dài: “ Chà, có phải đồ ăn nhà người khác đều ngon không? ”

“ Vâng!” Hai đứa trẻ ăn viên bánh rau, húp một ngụm canh gà rừng, lại cắn một miếng thịt gà, ăn rất ngon miệng.

“ Được rồi, tối nay mẹ làm viên bánh rau cho các con. “

Chương thị cũng đào được rất nhiều rau dại, nhưng vẫn chưa có thời gian làm. Sau bữa ăn, một số nữ nhân mang con đến nhờ Chương Nhược Cẩn giúp đỡ. Hóa ra những đứa trẻ trong nhà họ đều bị côn trùng và kiến cắn, trên mặt và cánh tay của chúng có một số vết sưng đỏ. Da trẻ em mỏng manh, ngứa thì gãi, có đứa đã bị rách da rồi, không thể chịu nổi. Mọi người đều biết Chương Nhược Cẩn là đại phu, cũng thử xem liệu có cách nào hay tìm được loại thảo dược nào không.

Ngay khi Chương Nhược Cẩn chuẩn bị dẫn mọi người đi tìm một số loại thảo dược tươi để đuổi muỗi, Liễu Thừa Nam đã xung phong đứng lên: “ Cháu biết ở đâu có thảo dược, cháu dẫn mọi người đến đó hái!”

‘‘Cháu cũng biết ở đâu có thảo dược!” Liễu Thừa Bắc cũng nói. Chương Nhược Cẩn gật đầu, trái tim trẻ con rất nhân hậu, rất dễ dạy dỗ. Vì vậy, Chương Nhược Cẩn đã đưa thôn dân đi khắp nơi để hái một số loại thảo mộc, một số để điều trị vết côn trùng cắn, một số để đuổi muỗi. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc chạy xung quanh phân phát các loại thảo dược mà họ hái được cho thôn dân.

Loading...