Chương thị phát hiện một mảng nấm núi dại lớn phía sau mấy cây đại thụ, tấu ấy hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Không biết nấm này có ăn được hay không? ” Liễu Tiêu Vân nhìn lướt qua, chỉ là mấy loại nấm thông thường: “ Ăn được! Hương vị cũng không tệ tắm!” Kiếp trước lúc nàng làm lính đặc chủng đã từng được huấn luyện đặc biệt trong rừng sâu núi thẳm, thật sự biết không ít loại nấm ăn được.
Lúc này mẹ con Liễu Văn Uyển cũng đã đi tới: “ Nhiều nấm như vậy!”
“ Đúng vậy, rất nhiều. Hái chung đi!” Chương thị nói chuyện khá nhiệt tình.
Mấy người cùng nhau hái nấm núi dại. Thoạt nhìn ngọn núi này rất lớn, cây cối cao lớn rậm rạp, bụi cỏ tươi tốt xanh um, động vật nhỏ cũng không ít.
Liễu Tiêu Vân muốn đi săn chút động vật nhỏ: “ Tẩu tử, mọi người hái trước đi, muội tới phía trước xem thủ!”
‘‘Ưm! Đừng đi quá xa!” Chương thị vừa hái vừa nói. Liễu Tiêu Vân đi về phía trước, đi không bao xa đã thấy trong bụi cỏ có một con gà rừng đang nằm. Nàng khom lưng nhặt tảng đá ném về phía con gà rừng kia.
“ Vèo” một tiếng, một mũi tên nhọn xé rách không khí b.ắ.n về phía bên trái nàng!
Ánh mắt Liễu Tiêu Vân trầm xuống, đứng vững. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên cành cây bên trái treo một con rắn hoa dài hơn hai thước, mũi tên nhọn đ.â.m vào chỗ bảy tấc. Nàng lập tức nhìn về hướng b.ắ.n tên, không có người. Chẳng lẽ là ai đang theo dõi nàng? Không phải chứ!
Lại nhìn con gà rừng kia đã bị đập ngất xỉu. Liễu Tiêu Vân nhặt gà rừng lên, nhìn một chút, ừm, còn rất mập!” Tiêu Vân, mới đó mà đã bắt được gà rừng rồi! Ngươi thật lợi hại!” Hạ Đồng Sinh và Liễu Văn Xương đi về phía nàng. Liễu Tiêu Vân liếc qua, hai người bọn họ đều có cung tiễn, rất rõ ràng, mũi tên này không giống với mũi tên trong ống tên của bọn họ.
Nàng mỉm cười: “ Không phải đúng lúc ư, vừa hay nhìn thấy một con gà rừng!”
‘‘Rắn! Bên trên có rắn!” Liễu Văn Xương thét một tiếng kinh hãi. Đây là lần đầu tiên hắn ta đi săn, mời Hạ Đồng Sinh đi cùng để tiếp thêm can đảm.
Hạ Đồng Sinh không hoảng không loạn tiến lên, đưa tay lấy con rắn hoa xuống: “ Ồ, là ai b.ắ.n tên vậy? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-87.html.]
‘‘Không biết, tên cho ta, rắn cho ngươi!” Liễu Tiêu Vân nghiêm mặt nói. “ Cho ta túi mật rắn đi. “ Chương Nhược Cẩn cũng đã đi tới, phía sau còn có Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc.
Túi mật rắn hoa lớn như vậy vứt bỏ thật là đáng tiếc. “ Được, cho ngươi túi mật rắn. “ Hạ Đồng Sinh vừa nói vừa gỡ mũi tên, bỏ con rắn vào gùi, đưa mũi tên cho Liễu Tiêu Vân: “ Thoạt nhìn mũi tên này không phải mũi tên thông thường. “ Liễu Tiêu Vân nhận cây tên, đặt trong gùi.
“ Cô cô, cô lại bắt được gà rừng rồi!” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc có chút hưng phấn. “ Phải đó!” Liễu Tiêu Vân nói xong dùng dây leo buộc gà rừng lại, mắc vào gậy gỗ rồi đưa cho hai đứa cháu: “ Hai đứa mang gà rừng về đi. “
‘‘Chúng ta về trước, có thể ăn thịt gà rừng rồi!” Chương Nhược Cẩn dẫn hai đứa nó trở về.
“ Tiêu Vân, cùng lên phía trước xem thử đi. “ Liễu Văn Xương và Hạ Đồng Sinh đều hâm mộ thân thủ của nàng.
Liễu Tiêu Vân hơi suy tư: “ Được rồi. “ Trong trí nhớ của nguyên chủ, tuy rằng từng gặp Hạ Đồng Sinh lúc nhặt củi trên núi nhưng không nói chuyện nhiều tắm. Liễu Văn Xương tà tú tài duy nhất trong thôn, cùng là tộc nhân Liễu thị, nguyên chủ cũng không nói được với hắn ta mấy câu. Nhưng trong những ngày chạy nạn này, Liễu Tiêu Vân phát hiện so với những người khác thì Hạ Đồng Sinh và Liễu Văn Xương đều khá có trách nhiệm, có tinh thần trọng nghĩa.
Ba người tiến lên phía trước, không mất bao lâu, Liễu Tiêu Vân dùng mấy tảng đá thu hoạch một con gà rừng, hai con thỏ hoang.
Hạ Đồng Sinh thì không ngừng b.ắ.n cung, tổng cộng thu hoạch ba con gà rừng, một con thỏ hoang. Liễu Văn Xương không biết dùng tên, tên b.ắ.n ra hoặc là không đủ độ mạnh yếu, hoặc là khoảng cách không đủ, tóm lại không b.ắ.n trúng một con vật nào.
Hắn ta cực kỳ ao ước thân thủ gọn gàng của Liễu Tiêu Vân, không cần cung tiễn, dùng một tảng đá cũng có thể đập trúng gà rừng hoặc thỏ rừng.
Ba người đang định trở về thì chợt nghe thấy phía sau có người hát “ Giấc mộng kê vàng. . . Hoang đường làm sao, trời có đạo. . . Không khinh người. . . “
Thì ra là thương nhân đội buôn bị cướp kia. Chỉ thấy ông ta đầu bù tóc rối, quần áo rách nát, điên điên khùng khùng một mình đi xuống từ trên núi.
Ba người họ dừng lại nhìn về phía những thương nhân kia, đã như vậy rồi mà sao vẫn còn hát, có phải bị điên rồi không?
Dường như thương nhân kia không nhìn thấy ba người bọn họ, cũng không dừng lại mà tiếp tục vừa hát vừa đi xuống núi.