“ Vút lại? Khó khăn lắm mới có thể mang theo đồ đạc sao nó thể vứt lại!” Có thôn dân bắt đầu phản đối. Mấy người già tại càng lắc đầu, vứt lại đồ có thể sử dụng là phá của. Gia đình có xe trâu không nỡ vứt xe trâu lại, một số gia đình âm thâm thương lượng làm sao bây giờ. “ Vút bỏ xe bò thật đáng tiếc? ”
“ Nếu không, chúng ta chờ thêm một chút đi!”
“ Không biết chừng nào Mạc Tập huyện thành mở cửa thành. “
“ Đợi một chút cũng được, nhưng không biết đợi tới khi nào? ”
Trong số thôn dân chỉ có nhà Liễu Tiêu Minh có xe ngựa, huynh ấy nỡ vứt đi sao? “ Ca, huynh đừng hồ đồ, nên bỏ thì phải bỏ, đến lúc đó mua lại cũng được, bỏ được! Bỏ được! Có bỏ mới có được!” Liễu Tiêu Vân nói với ca ca. Chương thị cũng nghe thấy, tấu ấy vội vàng nói: “ Tiểu cô, mua xe ngựa tốn không ít bạc đấy!”
Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Muội biết! Có điều tẩu tử, có lẽ ở trên núi sẽ đào được nhân sâm, đến lúc đó mấy chiếc xe ngựa cũng có thể mua được!”
Đào nhân sâm kiếm bạc, Chương thị khẽ động suy nghĩ, tiểu cô tử nói cũng đúng. Vứt xe ngựa, sao Liễu Tiêu Minh có thể không đau lòng, cũng may có thể dắt ngựa lên núi, nhưng vứt đi thùng xe thì có chút đáng tiếc. Thùng xe trái lại có thể tháo dỡ, mấu chốt là sau khi tháo dỡ thì làm sao bây giờ? Thứ nặng như vậy, ai vác lên núi được?
Một lát sau, sau khi cha con Liễu Bỉnh Đức thương lượng thì tỏ thái độ trước: “ Bọn ta dỡ thùng xe bò xuống trước, các ngươi bàn bạc tiếp đi!” Liễu Tiêu Minh cũng đứng dậy, nói với người nhà: “ Đi thôi! Tháo dỡ thùng xe!”
Mấy nhà có xe bò vốn còn đang do dự, thấy Liễu Tiêu Minh cũng muốn dỡ thùng xe ngựa thì nói: “ Thùng xe ngựa người ta cũng nỡ vứt đi, đi thôi, chúng ta cũng đi tháo thùng xe. “ Mấy gia đình có xe ba gác càng không cần nhiều lời, đi theo lý chính là được rồi.
Các thôn dân dỡ thùng xe, bọc đồ lại, nên mang thì mang, nên bỏ thì bỏ, nhân lúc thời gian đầy đủ lại nướng rất nhiều bánh. Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba, ăn sáng xong, thu dọn hành lý, Liễu Bỉnh Đức kiểm kê lại nhân số, mọi người chuẩn bị trèo đèo lội suối, băng qua Mạc Tập huyện thành, lại đi quan đạo xuôi nam tới Lâm An phủ thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-85.html.]
Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn đặt các thứ như lương thực, nồi sắt trên lưng ngựa. Đệm chăn quần áo cho Liễu Tiêu Vân đóng gói, giao cho Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn vác. Chương thị đeo một cái gùi, bên trong đựng bánh đã nướng. Liễu Tiêu Vân bỏ những thứ có trọng lượng lại không chiếm chỗ như vại dầu, lọ muối, túi nước vào trong cái sọt trên lưng mình, bên trên lại đặt một cái bao lớn. Trên thực tế, nàng đã thu các loại bình lọ vào trong không gian, bên trên có một cái bao lớn nên không nhìn ra.
Không còn xe ngựa, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc chỉ có thể đi bộ. Đi bộ lên núi, hai đứa bọn nó còn rất cam tâm tình nguyện. Liễu Tiêu Minh vác bao dắt ngựa. Chương Nhược Cẩn vác bao, mang theo hòm thuốc. Đi không được bao xa, đột nhiên Liễu Tiêu Vân nói: “ Hình như muội quên đồ, mọi người không cần chờ muội, muội sẽ trở lại nhanh thôi. “
Hơn hai trăm người, nam nữ già trẻ, có vác đồ, có gánh đồ, có xách tay, đi cũng không nhanh. Sau khi Liễu Tiêu Vân trở về thì thu hết thùng xe và xe ba gác của tất cả gia đình vào trong không gian, sau đó chạy bộ đuổi theo thôn dân.
Đi chừng nửa canh giờ, mọi người đi tới chân núi. Các thôn dân vậy mà nhìn thấy có một đám dân chạy nạn leo núi phía trước, có chừng mấy chục người, cũng là nam nữ già trẻ đều có. Leo núi trên cơ bản đều là dân chạy nạn xuôi nam. Chuyện này cũng không có gì, có núi có người leo!
Các thôn dân đã nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, mỗi người tinh thần sung mãn, tràn đầy thể lực.
Trước khi leo núi, Liễu Bỉnh Đức lại kiểm kê nhân số. Nhân lúc này, Liễu Tiêu Vân lấy ra mấy tấm vài dầu, quấn dọc theo ống quần của Liễu Thừa Nam từ bắp chân trở lên, cảm giác độ chặt lỏng vừa đủ, lại quấn cho Liễu Thừa Bắc.
Liễu Thừa Nam tò mò hỏi: “ Cô cô, cô quấn cho chúng cháu cái này làm gì? ”
Liễu Tiêu Vân xoa cái đầu nhỏ của nó: “ Để không cho sâu bọ vào ống quần cắn hai đứa. “
Sau khi Liễu Thừa Bắc quấn vải dầu còn nhảy vài cái: “ Cô cô, vải dầu có rơi không? Hay là quấn thêm một ít vải dầu đi!”
Nó sợ hãi sau khi vải dầu rơi sâu bọ sẽ chui vào cắn nó.