Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:17:32
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Tiêu Minh dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, để thê tử và muội muội ôm hai đứa con trai ngồi phía trước xe ngựa, huynh ấy và Chương Nhược Cẩn sóng vai đi chung. Hai người vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng cười ha ha, còn trò chuyện rất vui. Đi được nửa canh giờ, nghe phía sau có tiếng nói chuyện lớn tiếng, mọi người cảnh giác quay đầu tại. Phía sau là một đám người, ước chừng có hai ba mươi người, quần áo rách mướp, tay cầm gậy gộc, lưng vác chăn đệm quấn lương thực. Tất cả đều là nam tử tráng niên, xem ra chắc cũng là dân chạy nạn xuôi nam.

Những người này đi rất nhanh, trong lúc nói chuyện đã đuổi kịp các thôn dân. Không đợi Liễu Bỉnh Đức căn dặn, sáu thôn dân phía sau đã lấy d.a.o bầu ra, thôn dân trẻ hai bên cũng để lộ vũ khí và cuốc liềm.

Chương Nhược Cẩn âm thầm tán thưởng, các thôn dân đoàn kết, tính cảnh giác cao, điều này cũng là nhờ bọn họ có một lý chính tốt.

Nhóm người này nhìn mấy thôn dân, hay lắm, thế này là lo bị cướp ư?

Ai cướp ai chứ?

Mặc kệ nam nữ già trẻ, một đám hơn hai trăm người trợn trừng mắt nhìn bọn bọ. Nhìn mấy thanh niên cường tráng cầm vũ khí trong tay, ai ai cũng giống như người tập võ. Không thể trêu vào, vẫn nên đi nhanh một chút đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-80.html.]

Bởi vì đường núi rất hẹp, ở rìa cũng chỉ đủ một hai người đi nên nhóm người này vội vàng đi qua lần lượt từ bên rìa, thậm chí không dám nhìn nhiều.

Trong tay áo Chương Nhược Cẩn có giấu ngân châm, hắn ta đi ra ngoài rìa, lúc nhóm người này đi ngang qua, hắn ta luôn âm thầm chú ý. Bảo vệ cả nhà muội muội an toàn cũng là việc rất nhỏ với hắn ta.

Liễu Tiêu Vân lại càng không coi nhóm người này ra gì, muốn cướp bóc các thôn dân, có lẽ bọn họ vẫn chưa có can đảm đó. Đồng thời nàng cũng chú ý sự thay đổi trên nét mặt của Chương Nhược Cẩn. Nàng tin Chương Nhược Cẩn có chút bản lĩnh, không có chút bản lĩnh thật sự thì làm sao hắn ta có thể an toàn hành tẩu trên giang hồ nhiều năm. Hai ba mươi người này vội vàng chạy đi, nhanh chóng vượt qua các thôn dân Liễu gia thôn. Một lát sau, phía sau lại có tiếng xe la chạy tới, thì ra là một đội buôn, thấy có mười chiếc xe la, chừng bốn mươi, năm mươi người.

Việc này rất bình thường, vốn dĩ con đường này là đường núi mà tiểu thương thường xuyên đi qua. Con đường núi này một chiếc xe ngựa đi qua còn được, hai chiếc xe là không thể nào. Đội buôn có xe la, vì vậy chỉ có thể chậm rãi đi theo phía sau. Trước khi trời tối, cuối cùng các thôn dẫn cũng tới được thôn trang nhỏ kia. Bởi vì thôn trang nhỏ này khá gần quan đạo, có lẽ là không chịu nổi bị dân lưu lạc gây rối nên trong thôn đã không còn người, lại là một thôn trống. Mấy người Liễu Bỉnh Đức nghỉ ngơi tại thôn trang theo kế hoạch, lúc đang tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi lại đụng phải nhóm người vượt qua bọn họ vừa nãy. Xem ra những người này cũng nghỉ ngơi ở đây, hơn nữa đã tìm xong chỗ nghỉ ngơi. Hai bên gặp mặt nhưng không để ý tới nhau.

Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn tìm một chỗ tương đối rộng rãi cho các thôn dân nghỉ ngơi ở đó. Đội buôn thấy các thôn dân ở lại, bọn họ cũng ở lại, không tìm chỗ khác mà nghỉ ngơi ngay bên cạnh xe la. Hạ Đồng Sinh dẫn mấy người tìm giếng nước trong thôn trang, đi lòng vòng cả buổi, thật sự để bọn họ tìm được một cái giếng nước. Thấy các thôn dân tới giếng nước múc nước, người của đội buôn không hề nhúc nhích, nhưng nhóm người kia cũng muốn tới giếng nước múc nước. Hạ Đồng Sinh đã kêu mấy hán tử tráng niên canh chừng bên giếng nước, các thôn dân xếp hàng đi múc nước. Nhóm người kia đành phải đợi đến khi các thôn dân đã múc nước xong mới đi múc nước.

Ở chỗ các thôn dân tụ tập, Liễu Bỉnh Đức kêu người đốt mấy đống lửa lớn. Nam nhân dựng bếp xong thì đi múc nước, trẻ con nhặt cành cây khô, nữ nhân nấu cơm. Chương Nhược Cẩn đi xếp hàng múc nước, sau khi Liễu Tiêu Minh dựng bếp thì đưa hai đứa con trai đi nhặt cành cây khô. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử nấu cơm, một người nấu cơm, một người xào thức ăn. Chờ Chương Nhược Cẩn múc nước trở về, cơm từ lương thực phụ đã nấu xong, thịt lợn rừng muối cũng đã hầm xong.

Chương Nhược Cẩn cũng chú ý tới các thôn dân húp cháo loãng ăn dưa muối rất nhiều, ăn cơm từ lương thực phụ thì ít, có thịt ăn càng không nhiều lắm. Xem ra điều kiện sinh hoạt của gia đình muội muội rất không tệ.

Loading...