Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:17:30
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn cả nhóm đã rời xa quan đạo, cũng rời xa đám dân lưu lạc kia, lúc này đã qua buổi trưa, Liễu Bỉnh Đức tìm một nơi vắng vẻ để mọi người tạm nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, uống miếng nước, bổ sung thể lực rồi mới lên đường tiếp. Trên người hắn ta có hai mươi lượng bạc mà Liễu Tiêu Vân đã đưa, đó là số bạc đã lục soát được từ trên người lũ thổ phi. Ngoài ra lúc Lục Kiếm gần đi, vì muốn cảm ơn các thôn dân, cũng cho hắn ta mười lượng bạc.

Hiện tại, trong tay Liễu Bỉnh Đức có tổng cộng ba mươi lượng bạc.

Vì tránh né đám dân lưu lạc, mọi người vội vàng lên đường, hắn ta không có thời gian phân phát số bạc này cho mọi người.

Nhân lúc ở quanh đây không có đám dân lưu lạc, cũng không phải vội vàng lên đường, hắn ta quyết định chia ba mươi lượng bạc này cho mọi người.

Các thôn dân tổng có ba mươi hộ gia đình, ba mươi lượng bạc, mỗi nhà vừa hay nhận được một lượng bạc.

Liễu Bỉnh Đức nhờ Hạ thợ săn giúp đỡ, phát bạc cho mọi người.

Các thôn dân không thể ngờ trên đường chạy nạn lại có thể nhận được một lượng bạc, ai nấy đều vui mừng ra mặt, tỏ vẻ cảm ơn Liễu Bỉnh Đức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-79.html.]

Liễu Bỉnh Đức thì lại trịnh trọng nói với mọi người, nếu không có Liễu Tiêu Vân xử lý lũ thổ phỉ, cũng sẽ không có hai mươi lượng bạc này.

Không có Liễu Tiêu Vân cứu Lục Kiếm, Lục Kiếm cũng sẽ không cho bọn họ mười lượng bạc. Các thôn dân cầm bạc, ríu rít cảm ơn Liễu Tiêu Vân. Liễu Tiêu Vân lại bình tĩnh nói, bất kể là g.i.ế.c thổ phỉ hay là cứu Lục Kiếm, mọi người đều đã chung tay hỗ trợ lẫn nhau, mọi người xứng đáng có được số bạc này. Chương thị kể lại tất cả những chuyện mà tiểu cô tử nhà mình đã làm trên đường chạy nạn cho ca ca nghe.

Mấy năm qua Chương Nhược Cẩn đã đi du lịch qua rất nhiều nơi, gặp được đủ loại người muôn hình muôn vẻ, nghe muội muội nói về Liễu Tiêu Vân, hắn ta cẩn thận đánh giá tiểu cô nương mười lăm tuổi ở trước mặt, vẫn cảm thấy cực kỳ bất ngờ. …Sau khi cất bạc xong, tất cả mọi người lấy lương khô của nhà mình ra, ăn lương khô, uống nước, bổ sung thể lực. Chương thị lấy bánh bột ngỗ và trứng vịt muối mình làm phân phát cho người nhà. “ Ca, huynh chữa bệnh từ thiện ở đây, việc ăn ở phải giải quyết thế nào? ” Chương thị quan tâm hỏi.

Chương Nhược Cẩn ăn bánh bột ngỗ làm bằng bột mì và trứng vịt muối muội muội đưa cho mình, hơi tự giễu nở nụ cười: “ Không dối gạt mọi người, hôm qua ta đã ăn hết lương khô chuẩn bị sẵn rồi, sáng hôm nay lúc bọn họ phát cháo ta cũng xếp hàng húp cháo theo. “ Mắt Chương thị ẩm ướt, ca ca vì một giấc mơ không xác định luôn kiên trì đợi tẩu ấy ở đây, không có lương khô, có húp cháo cũng phải kiên trì chờ ở chỗ này. Tẩu ấy lại cầm một cái bánh bột ngỗ đưa cho ca ca: “ Ca, buổi sáng chỉ húp bát cháo loãng, huynh đã sớm đói bụng rồi đúng không? ” Chương Nhược Cẩn vội vàng xua tay: “ Một cái bánh bột ngỗ như vậy là đủ rồi! Còn có một quả trứng vịt muối nữa!”

Liễu Tiêu Minh cầm một túi nước đưa cho Chương Nhược Cẩn. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cầm đường phèn, cũng kín đáo đưa cho Chương Nhược Cẩn: “ Cữu cữu ăn đường đi, ngọt lắm!” Chương Nhược Cẩn cười sang sảng: “ Vậy ư, cữu cữu ăn thì các cháu làm sao bây giờ? ” Liễu Thừa Nam ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, rất kiêu ngạo nói: “ Không sao hết, cô cô mua rất nhiều!”

“ Đúng đấy, cô cô có rất nhiều đồ ăn ngon! Đều ở trong cái túi của cô cô!” Liễu Thừa Bắc cũng nói theo. Bốn người lớn nghe xong không khỏi nở nụ cười. Phu thê Liễu Tiêu Minh nhìn nhau một cái, hai đứa con trai vậy mà lấy đồ cô cô mua nịnh hót cữu cữu. Liễu Tiêu Vân nhìn bọc đồ của mình, có phải hai đứa cháu lém lỉnh này thường xuyên nhớ thương đồ ăn ngon bên trong không?

Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, Liễu Bỉnh Đức kiểm tra lại nhân số, dẫn mọi người tiếp tục lên đường. Liễu Văn Xương nói với mọi người phía trước có một thôn trang nhỏ, trước khi trời tối có thể bắt kịp tới đó nghỉ ngơi. Bây giờ trong tay đã có bạc, lương thực dư trên xe ba gác cũng không thiếu, trên đường chạy nạn các thôn dân lại tìm được một chút cảm giác hạnh phúc. Liễu Tiêu Minh khách sáo kêu Chương Nhược Cẩn ngồi phía trước xe ngựa. Chương Nhược Cẩn mỉm cười từ chối, hắn ta đi du lịch khắp nơi, đường dài xa xôi đã quen với cuộc sống lặn lội đường xa, màn trời chiếu đất.

Loading...