Liễu Tiêu Minh đặt bọc hành lý của Chương Nhược Cẩn tên xe ngựa. Đang là giữa trưa, mọi người cũng đói bụng cả rồi, Liễu Bỉnh Đức định dẫn mọi người đi tìm một chỗ vắng người, ăn chút gì đó rồi chuẩn bị lên đường tiếp. Liễu Binh Đức nhận thấy nơi mà huynh muội Chương Nhược Cẩn ngồi nói chuyện ban nãy chính là một mảnh đất trống.
Vì thế hắn ta dẫn các thôn dân rời xa đám dân chạy nạn, đi đến mảnh đất trống này.
Biết được Chương Nhược Cẩn đã chữa bệnh từ thiện ở đây nhiều ngày rồi, các thôn dân đều vây quanh Chương Nhược Cẩn, muốn hỏi thăm chút tin tức từ chỗ hắn ta.
Chương Nhược Cẩn hiểu được tâm trạng của mọi người, hắn ta hắng giọng nói: “ Mỗi sáng sớm cổng thành sẽ được mở ra, sẽ có quan binh canh gác nên dân chạy nạn không thể đi vào huyện thành. Nhưng mà các gia đình giàu có sẽ đúng hạn phái người tới lều phát cháo trước cổng thành để phát cháo miễn phí, đương nhiên cũng sẽ có mấy gia đình quyền quý tới đây để chọn lựa gia đinh nô bộc, chọn được người thích hợp, bọn họ sẽ ra giá thấp mua người đó về. “
Vì thế có thôn dân đặt câu hỏi: “ Lúc bọn họ chọn lựa gia định nô bộc, chọn nam hay là nữ vậy? ” Cũng có thôn dân cướp lời, đáp: “ Có phải ngươi muốn vào mấy nhà quyền quý đó để ăn sung mặc sướng đúng không? ” Chương Nhược Cẩn cắt ngang cuộc tranh cãi của các thôn dân: “ Có cả nam lẫn nữ, đương nhiên cũng có dân chạy nạn vì để có thể sống sót, chủ động bán con trai con gái của mình. “
“ Không thể nào, chỉ cần vẫn còn một miếng ăn, sẽ chẳng có ai bán đi con của mình đâu. “ Có thôn dân không cho là đúng.
Sắc mặt Chương Nhược Cẩn lạnh lùng: “ Mỗi ngày ở nơi này, chẳng những có dân chạy nạn bán con mà còn có cả dân chạy nạn c.h.ế.t đói nữa đấy. “ Nghe thấy nơi này có dân chạy nạn bị c.h.ế.t đói, các thôn dân đều im lặng, bắt đầu lẳng lặng lắng nghe.
Chương Nhược Cẩn nói tiếp: “ Lúc các gia đình giàu có bắt đầu phát cháo, một số người bởi vì không cướp được cháo nên phải chịu đói triền miên, bị đói lại càng không có thể lực, ngày kế vẫn không cướp được cháo, bọn họ dứt khoát nằm ở đó chờ người đến cứu tế. Nơi này có người phát cháo đã là tốt lắm rồi, làm gì có ai lại đi cứu tế dân chạy nạn nữa chứ, bởi vậy ngày nào cũng có dân chạy nạn bị c.h.ế.t đói. “ Chương Nhược Cẩn chỉ vào mấy dân chạy nạn đang nằm trên mặt đất: “ Ban đầu không có nhiều người bị c.h.ế.t đói đâu, nhưng mấy ngày qua, số dân chạy nạn bắt đầu tăng lên, người bị c.h.ế.t đói càng ngày càng nhiều, cũng chẳng có ai để ý tới t.h.i t.h.ể của đám dân chạy nạn bị c.h.ế.t đói đó, bởi vì trời nóng, có t.h.i t.h.ể đã bắt đầu phân huỷ, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ xảy ra ôn dịch, cho nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, mới là thượng sách. “
Ôn dịch, là một loại bệnh sẽ lây lan khắp nơi, thật là đáng sợ. Chương Nhược Cẩn không hề b.ắ.n tiếng đe dọa, nhưng các thôn dân đều nghe hiểu hết.
Lúc này, đỉnh đầu bọn họ hứng ánh nắng chói chang, nhưng toàn thân lại lạnh buốt, không khỏi rùng mình một cái. “ Lý chính, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-78.html.]
“ Đúng vậy đó, đừng ăn cơm ở đây nữa, cứ rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp. “ Liễu Bỉnh Đức cảm thấy rất may khi đội ngũ có thêm một vị đại phu, có thể khiến các thôn dân tỉnh táo lại.
Sau đó, hắn ta bắt đầu kiểm kê nhân số. Kiểm kê nhân số xong, hắn ta vung tay lên, bảo mọi người thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp.
“ Ôn dịch, thật là đáng sợ. “
“ Nếu xảy ra ôn dịch thật, quan phủ còn lâu mới mở cổng thành. “
‘‘Không phải ngươi muốn ở lại đây chờ làm nô bộc cho mấy nhà quyền quý à? ” ⁄Ai chờ thì người đó ngu. Đừng nói nữa, mau ởi thôi. “
“ Không có hy vọng đâu, vẫn nên rời khỏi nơi này đi. “
Liễu Tiêu Vân cũng đồng ý với cách nói của Chương Nhược Cẩn, nhưng đám dân chạy chạn tụ tập ở bên ngoài cổng thành vẫn là nuôi một tia hy vọng rằng quan phủ sẽ mở cổng thành cho bọn họ vào.
Liễu Bỉnh Đức dẫn các thôn dân rời khỏi quan đạo, đi theo hướng mà con trai chỉ, tìm con đường núi mà tiểu thương thường đi.
Đi được khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy con đường núi đó.
Từ khi bắt đầu chạy nạn cho đến hiện tại, các thôn dân đều còn một chút lương thực, nhưng nghĩ tới đám dân chạy nạn ở bên ngoài cổng thành, bọn họ cũng xem như đỡ hơn nhiều rồi.