Rõ ràng Chương thị đã khóc, tẩu ấy giới thiệu cho Liễu Tiêu Minh và Liễu Tiêu Vân: “ Đây là ca ca của ta, Chương Nhược Cẩn. “ Liễu Tiêu Minh mừng cho thê tử, lần đầu tiên gặp đại cữu ca, huynh ấy vội tiến lên cúi người hành lễ: “ Đại cữu ca, ta là Liễu Tiêu Minh, ban nãy mạo phạm quá. Chương Nhược Cẩn đỡ Liễu Tiêu Minh, cười nói: “ Sau này chúng ta đều là người một nhà. “
Liễu Tiêu Vân thì lại lễ phép nở nụ cười.
Liễu Tiêu Minh ôm hai đứa con trai lên, vui vẻ nói: “ Thừa Nam, Thừa Bắc, mau gọi cữu cữu. “
“ Cữu cữu. “ Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đồng thời hô một tiếng.
“ Ngoan lắm. “ Chương Nhược Cẩn cười, lấy hai món trang sức bằng ngọc xuyên tơ hồng từ trong hòm thuốc ra, đeo tên cổ hai nhóc con. Chương thị cười vui vẻ: “ Thừa Nam, Thừa Bắc, cảm ơn cữu cữu đi. “
‘‘Cảm ơn cữu cữu!” Hai nhóc con vuốt ve trang sức băng ngọc trên cổ, cùng hưng phấn kêu lên.
Chương Nhược Cẩn bế hai đứa nhỏ lên, sao hai đứa nhỏ này lại đáng yêu như vậy chứ! Rất giống muội muội khi còn nhỏ.
Chương Nhược Cẩn đã chữa bệnh từ thiện ở đây nhiều ngày, cũng không chắc liệu mình có thể chờ được cả nhà muội muội tới không. Trước kia hắn ta nghe lão quản gia nói, khi cả nhà bọn họ gặp đại nạn, bà v.ú đã mạo hiểm đưa muội muội mới hai tuổi về quê của mình. Khi đó hai bên vẫn còn liên lạc, sau này gặp nạn đói nên bọn họ đã chạy nạn đến Huy Ninh phủ, sau thì không còn tin tức gì nữa.
Còn hắn ta bốn tuổi lại được lão quản gia mang về Dược Vương cốc, từ nhỏ đã đi theo sư phụ học y. Sau khi lớn lên hắn ta nghe theo lời dạy của sư phụ, bắt đầu ngao du khắp nơi, thăm hỏi tất cả các danh y, đi đến đâu hắn ta cũng chữa bệnh từ thiện cho người dân địa phương. Nghe nói Huy Ninh phủ gặp nạn hạn hán, ngay tối ngày hôm đó, Chương Nhược Cẩn đã có một giấc mơ kỳ lạ, hắn ta mơ thấy muội muội lại bắt đầu chạy nạn về phía nam, bên người còn dẫn theo hai đứa nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-77.html.]
Sao khi tỉnh dậy, hắn ta vẫn có thể cảm nhận được cảnh lượng chân thực trong giấc mơ của mình. Muội muội của hắn ta đã lập gia đình, còn sinh được hai đứa nhỏ nữa. …
Vì thế, Chương Nhược Cẩn thu dọn hòm thuốc, đi tới đây bắt đầu chữa bệnh từ thiện. Bởi vì nơi này là nơi mà dân chúng của Huy Ninh phủ bắt buộc phải đi qua nếu muốn đi về phía nam. Cho đến hôm nay, Chương Nhược Cẩn nhìn thấy Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đột nhiên đứng ở trước mặt mình, chẳng phải đây là hai đứa nhóc ở trong giấc mơ của hắn ta đó sao.
Hắn ta càng tin rằng giấc mơ của mình là sự thật, cuối cùng hắn ta cũng đợi được cả nhà muội muội rồi. Khi Chương thị nói rằng ca ca đến đây chữa bệnh từ thiện cũng tiện thể chờ tẩu ấy luôn là bởi vì đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Liễu Tiêu Minh nghe vậy thì tặc lưỡi, từ trong mơ mà cũng có thể cảm nhận được người thân đang chạy nạn, một chuyện thần kỳ như vậy lại xuất hiện trên người của đại cữu ca, đúng là không thể tưởng lượng nổi. Liễu Tiêu Vân nghe xong lại vô cùng bình tĩnh.
Kiếp trước, nàng cũng từng nghe qua chuyện như vậy, giữa những người có quan hệ huyết thống ruột thịt, khi xảy ra chuyện lớn, đôi khi sẽ tồn tại một số cảm ứng hoặc là linh cảm đặc biệt.
Chương Nhược Cần bày tỏ, nếu đã tìm được muội muội rồi, hắn ta cũng muốn đi về phía nam cùng với muội muội, tới Lâm An phủ thành. Ba năm trước đây, khi hắn ta còn đang ngao du khắp nơi thăm hỏi danh y, đã từng ghé qua Lâm An phủ thành. Liễu Tiêu Minh lập tức nói với Liễu Binh Đức rằng đại cữu ca cũng muốn đến Lâm An phủ thành.
Đội ngũ đi về phía nam lại có thêm một vị đại phu, như vậy rất tốt, Liễu Bỉnh Đức vui vẻ đồng ý.
Đối với con đường băng qua núi của các tiểu thương mà Liễu Văn Xương nhắc đến, Chương Nhược Cẩn tỏ vẻ hắn ta cũng từng nghe qua về con đường núi kia rồi, tuy rằng nếu đi vòng từ đường núi đến ranh giới Lâm An phủ thành có hơi xa chút, nhưng vẫn đi được.
Chương Nhược Cẩn còn nói, hắn ta đã chữa bệnh từ thiện ở đây nhiều ngày rồi, cũng nghe nói có dân chúng chạy nạn băng qua con đường núi kia để đi về phía nam.
Sau khi mọi người nghe xong thì đều có lòng tin, lập tức nhất trí biểu quyết, không thể khổ sở cắm cọc ở đây chờ cổng thành mở ra được, bọn họ phải vòng qua đường núi tiến vào Lâm An phủ thành.