Nàng vội vàng tiến lên nói: “ Ca, huynh hiểu lầm rồi, hình như hắn ta quen tẩu “ Chương Nhược Cần mở hòm thuốc lấy ra hai cuốn y thư, biểu cảm cực kỳ kích động: “ Muội muội, ta là ca ca của muội. Tên của ta là Chương Nhược Cẩn, muội tên Chương Nhược Du, là tổ phụ đã đặt tên cho chúng ta. “ Nói xong, hắn ta đưa hai cuốn y thư kia cho Chương thị.
Chương thị nghe vậy không khỏi ngơ ngẩn, tẩu ấy có hơi không thể tin được, vị đại phu ở trước mặt này chính là ca ca ruột của mình sao?
Chương thị đã từng nghe mẹ nuôi nhắc qua, bản thân mình còn có một ca ca lớn hơn hai tuổi, tên là Chương Nhược Cẩn, nhưng mẹ nuôi cũng không biết ca ca đang ở đâu.
Tẩu ấy do dự nhận lấy hai cuốn y thư kia, khi tẩu ấy nhìn thấy bên trên bìa viết “ chương y kinh phương” cuốn thứ nhất, cuốn thứ hai, hốc mắt của tẩu ấy đột nhiên ươn ướt.
À!. Tẩu ấy cũng có hai cuốn y thư, là thứ tư chương y kinh phương” cuốn thứ ba, cuốn Liễu Tiêu Minh cũng đã nhìn ra được khuôn mặt của thê tử với vị đại phu trẻ tuổi này có nét giống nhau. Chẳng lẽ người này là đại cữu ca thật sao, nhưng từ xưa tới giờ huynh ấy chưa bao giờ nghe thê tử nhắc đến chuyện này. Huynh ấy không khỏi buông lỏng bàn tay đang kéo lấy cánh tay của Chương Nhược Cẩn ra.
Người nhà mẹ đẻ duy nhất mà thê tử từng nhắc tới với huynh ấy, chính là mẹ nuôi của nàng ấy.
Nhưng tám năm trước mẹ nuôi của thê tử đã qua đời rồi. Liễu Tiêu Vân nhìn hai đứa cháu trai của mình, thường nói cháu ngoại giống cữu cữu. Cái mũi, đôi mắt, lông mày của hai đứa nhóc quả thật rất giống vị đại phu đó. Liễu Tiêu Vân hiểu rõ, chắc chắn người này là người nhà của tẩu tử.
Chương thị cũng lấy ra hai cuốn y thư từ trong bọc đồ riêng, bên trên viết “ chương y kinh phương” cuốn thứ ba, cuốn thứ tư. Rất rõ ràng, bốn quyển sách này chính là một bộ y thư hoàn chỉnh. Nhưng trong ký ức của Chương thị chỉ có mẹ nuôi, không có những người khác.
Từ nhỏ tẩu ấy đã ở bên cạnh mẹ nuôi rồi, một mình mẹ nuôi đã phải rất vất vả để nuôi lớn tẩu ấy, nhưng lại không may qua đời trong nạn đói tám năm trước. Mẹ nuôi đã từng nói với tẩu ấy, rằng đi đâu cũng phải mang theo hai cuốn y thư này, không được cho người khác mượn, cũng không được bán đi. Khi còn nhỏ, tẩu ấy không hiểu được ý của mẹ nuôi, tuy mẹ nuôi nói rằng mình không biết y thuật, nhưng lại dạy cho tẩu ấy nhận dạng các chữ trong hai cuốn y thư này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-76.html.]
Từ nhỏ tẩu ấy được học hành đọc sách biết chữ là nhờ học từ hai cuốn y thư này. Sau khi lớn lên, mẹ nuôi có nói rằng tẩu ấy còn một ca ca nữa, còn những thành viên khác trong nhà, mẹ nuôi chưa bao giờ nhắc tới, hình như là cố ý tránh nhắc về người nhà của tẩu ấy. Tẩu ấy do dự một chút, giao cả bốn cuốn y thư này cho Chương Nhược Cẩn.
Tâm trạng Chương Nhược Cẩn phức tạp, nhận lấy bốn cuốn y thư bỏ vào hòm thuốc: “ Muội muội, muội qua đây với huynh. “ Nói xong, hai người một trước một sau đi tới một bãi đất trống vắng vẻ. Liễu Tiêu Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người họ, nhưng không đi theo.
Không biết hai người họ đã nói gì mà một lát sau lại thấy Chương thị che mặt như đang khóc nức nở. “ Cha, người nọ là ai vậy? Mẹ làm sao thế ạ? ” Liễu Thừa Nam tò mò hỏi. “ Cha, sao mẹ lại khóc, con muốn đi xuống xem mẹ. “ Liễu Thừa Bắc nói xong định nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Liễu Tiêu Vân vội vàng ngăn lại: “ Hai đứa nghe lời, ngồi đợi ở đây một lát. Cô cô lấy chút kẹo cho hai đứa ăn. “ Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cầm cục kẹo trên tay nhưng không ăn, tròn xoe mắt to, lúc thì nhìn cha lúc lại nhìn mẹ. Liễu Bỉnh Đức đi tới, hắn ta hơi buồn bực: “ Tiêu Minh, người nọ là ai vậy, là người thân họ hàng của các ngươi à? ”
Liễu Tiêu Minh gật đầu, trên cơ bản huynh ấy đã xác định được những gì người nọ nói rất có thể là sự thật, là đại cữu ca của huynh ấy.
“ Hắn ta sẽ đi cùng với chúng ta à? ” Liễu Bỉnh Đức nhìn huynh muội Chương thị ở nơi xa.
Liễu Tiêu Minh không biết sao đại cữu ca lại ở đây: “ Vẫn chưa biết, đợi lát nữa bàn bạc xong cháu sẽ nói với bá. “
“ Vậy được rồi. “ Liễu Bỉnh Đức đáp một tiếng, đi đến bên cạnh con trai, tiếp tục nghe con trai vạch ra lộ trình.
Qua một khoảng thời gian khá dài, huynh muội Chương thị mới quay trở về.