Để đến được đây, tất cả số lương thực mà bọn họ mang theo đều đã hết sạch rồi. Nếu trở về nữa, quả thật đến cả miếng ăn cũng chẳng còn. Mặt khác, những người ở lại đây vẫn còn ôm một tia hy vọng, biết đâu ngày nào đó sẽ mở cổng thành ra cho bọn họ vào huyện thành thì sao, vậy chẳng phải bọn họ sẽ tại có một đường để sống à?
Liễu Tiêu Vân nhớ rõ rằng Lộ Tập huyện thành đã cho quan binh canh giữ cổng thành, không cho dân chạy nạn tiến vào huyện thành từ lâu rồi.
Xem ra toàn bộ huyện thành trong Huy Ninh phủ giống nhau hết, đều áp dụng các biện pháp tương đồng.
Vì để ngăn chặn dân chạy nạn gây ra bạo loạn ở trong thành, không cho bọn họ vào thành, chẳng lẽ để cho bọn họ tự sinh tự diệt ư?
Cần đến giữa trưa, thời tiết có chút nóng bức, một đám dân chạy nạn bắt đầu xôn xao, đi về phía công thành to lớn: “ Mở cổng thành ra, cho chúng ta đi vào!”
‘‘Huyện thái gia có lệnh, không được mở cổng thành. “ Quan binh đứng trên thành đáp. Hét mấy lần mà cổng thành vẫn không mở, bọn họ tại chán nản ngồi bệt xuống đất.
Chắc hẳn bọn họ đã hét đòi mở cổng thành không phải lần một lần hai.
Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn cũng rất bất đắc dĩ, đành phải quay trở về, dẫn các thôn dân đi đến một nơi vắng người. Trái lại thì Liễu Văn Xương không quá sốt ruột, biết được không cho vào huyện thành, hắn ta lại lấy bản đồ ra quan sát. Liễu Tiêu Minh và Hạ Đồng Sinh cũng nhìn tấm bản đồ kia: “ Có phải còn đường khác đúng không? ”
Liễu Văn Xương gật đầu: “ Ừ, có một lối thương đạo, nhưng phải vòng hơi xa. “
‘‘Cô cô, cháu muốn xuống dưới. “
‘‘Cháu cũng muốn xuống dưới. “
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc ồn ào đòi xuống xe ngựa. “ Ở đây đông người lắm, hai đứa đừng có chạy lung tung. “ Liễu Tiêu Vân ôm hai đứa nhỏ xuống xe ngựa. “ Cô cô, bên kia có rất nhiều người. Bọn họ đang làm gì vậy ạ? ”
Hai nhóc con kéo tay Liễu Tiêu Vân đi ra ngoài. Thì ra hai đứa nhóc ngồi trên xe ngựa nhìn thấy ven đường đối diện có một nhóm người đang quây lại thành vòng, bọn trẻ thấy rất tò mò nên mới muốn đi xem thử. Liễu Tiêu Vân đành phải đi theo hai đứa nhóc: “ Tẩu tử, muội dẫn hai đứa qua bên kia xem thử. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-75.html.]
“ Xem xong nhớ trở về luôn nhé. “ Chương thị lên tiếng. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc kéo tay cô cô chen vào đám người. “ Cô cô, hắn ta đang làm gì vậy? ” Giọng nói trẻ con của Liễu Thừa Nam rất trong trẻo.
Liễu Tiêu Vân khẽ mỉm cười, nhìn vị đại phu trẻ tuổi kia: “ Hắn ta đang khám bệnh, đang bắt mạch đó. “ Đại phu trẻ tuổi nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đứng ở trước mặt mình, trái tim không khỏi nảy lên mấy phát. Đại phu trẻ tuổi tên là Chương Nhược Cẩn, hắn ta đã chữa bệnh từ thiện cho đám dân chạy nạn ở đây nhiều ngày rồi.
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nhìn hòm thuốc ở trên bàn, trong ánh mắt tròn xoe tràn ngập tò mò. Thời tiết hơi nóng, có rất nhiều người vây quanh Chương Nhược Cẩn để khám bệnh, Liễu Tiêu Vân kéo tay của hai đứa nhóc: “ Thừa Nam, Thừa Bắc, chúng ta cần phải trở về rồi. “ Vì thế ba cô cháu rời khỏi đám đông quay trở lại bên cạnh xe ngựa.
Liễu Tiêu Vân ôm hai đứa nhóc lên đằng trước xe ngựa: “ Hai đứa có khát không? ”
Hai đứa nhóc gật đầu thật mạnh, nhe hàm răng nhỏ như gạo kê cười với cô cô: “ Dạ, có hơi khát ạ. “ Chương thị lấy khăn lau mồ hôi cho hai đứa con trai: “ Đừng chạy tung tung, mới chạy một vòng mà mồ hôi đã đầy cả đầu rồi này. “ Liễu Tiêu Vân lấy túi nước ra cho hai đứa nhóc uống nước.
“ Các vị, buổi chữa bệnh từ thiện hôm nay đã kết thúc. “ Chương Nhược Cẩn nói xong, bắt đầu thu dọn hòm thuốc.
Vội vàng đi xuyên qua đám đông, Chương Nhược Cẩn mang theo hòm thuốc đi tới chỗ các thôn dân Liễu gia thôn đang tụ tập.
Hắn ta thoáng nhìn, trông thấy Chương thị đang đứng ở bên cạnh xe ngựa, vẫn còn loáng thoáng bóng dáng lúc nhỏ.
Liễu Tiêu Vân cũng nhìn thấy Chương Nhược Cẩn, trong lòng kinh ngạc, sao vị đại phu này lại đi qua đây vậy?
Chương Nhược Cẩn kích động, đến gần Chương thị: “ Nhược Du! Muội muội!”
Chương thị ngây ngẩn cả người, người này là ai, sao lại biết khuê danh của mình chứ, còn kêu mình là muội muội: “ Ngươi là…”
Lúc này, Liễu Tiêu Minh nhìn thấy có người đến gần xe ngựa nhà mình, lập tức bước nhanh đi tới, giữ chặt Chương Nhược Cẩn bằng một tay: “ Này ngươi là ai đấy? Ngươi muốn làm gì? ”
Liễu Tiêu Vân cũng nghe thấy vị đại phu đó gọi khuê danh của tẩu tử, nàng nhìn tẩu tử, lại nhìn vị đại phu kia, hình như đã hiểu đại khái.