Nhìn mấy chục tráng hán trẻ tuổi nghiêm lúc luyện tập từng chiêu từng thức, Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ trong lòng, tâm trận mới mài gươm, không sắc được thì cũng sáng, bọn họ cầm d.a.o sắc trên tay, nhanh chóng ra chiêu, vẫn có thể dọa đám dân lưu lạc đó một chút. Khi mấy tráng hán trẻ tuổi này luyện tập, cảm thấy chiêu thức võ công rất giống việc bổ củi. Chẳng lẽ Liễu Tiêu Vân quả thật đã ngộ ra một vài chiêu thức võ công từ việc bổ củi à?
Liễu Văn Xương cũng cầm d.a.o rựa khoa tay múa chân theo, mọi người không nhịn được mà tán thưởng sự thông minh này, tú tài múa đại đao, trông rất có kết cấu, đúng là văn võ song toàn mà.
Trước khi lên đường, có bài học kinh nghiệm của ngày hôm qua, Liễu Bỉnh Đức đã dặn đi dặn lại rằng nếu lại gặp phải dân lưu lạc đi ăn xin, cho dù hắn ta có đáng thương đến đâu, giả vờ đáng thương hoặc là đáng thương thật thì đều không thể nhất thời mềm lòng ban phát lòng tốt lung tung được.
Rất có thể ngươi chỉ cần thể hiện lòng tốt một chút thôi, sẽ khiến những người đó liều mạng xông lên giành giật lương thực của ngươi, đến lúc đó chẳng những hại bản thân mà còn hại cả mọi người.
Các thôn dân nhao nhao tỏ vẻ, nhất định sẽ giữ mình, sẽ không ban phát lòng tốt lung tung. Một năm đói kém, chuyện gì cũng có thể xảy ra, mọi người đều đề cao cảnh giác. Trở lại quan đạo, tiếp tục tiến về phía trước, các thôn dân của Liễu gia thôn cũng hăng hái hơn.
Lại có một nhóm dân lưu lạc tới gần, ôi trời! Hơn hai trăm người này, nam nữ già trẻ, ai ai cũng tinh thần phấn chấn, cầm d.a.o lấy cuốc lấy liềm, lúc đến gần, ai cướp của ai còn chưa biết được đâu.
Đi về phía trước khoảng chừng một canh giờ, càng đến gần Mạc Tập huyện thành hơn, đám dân lưu lạc cũng càng ngày càng nhiều, hai bên quan đạo còn có mấy người dân lưu lạc đang nằm rải rác. “ Tại sao mấy người dân lưu lạc lại tập trung hết ở đây vậy? ”
“ Sao những người đó lại nằm bất động ở đó vậy, không phải là c.h.ế.t rồi đó chứ? ”
‘‘Đáng sợ quá đi. Đi mau, đi mau. “
Lại đi thêm một đoạn nữa, từ xa đã nhìn thấy tường thành cao lớn của Mạc Tập huyện thành. Cuối cùng các thôn dân cũng thấy được hy vọng, xuyên vào huyện thành, lại đi thêm vài trăm dặm nữa là sẽ đến ranh giới Lâm An phủ thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-74.html.]
Nhưng khi đến gần tường thành của huyện thành, bấy giờ các thôn dân mới nhìn thấy rõ ràng. Chuyện này khác với những gì bọn họ đã tưởng lượng, cổng thành của huyện thành chẳng những đóng chặt mà trên tường thành còn có quan binh đang đứng canh gác nữa. Mấy quan binh đó nhìn xuống đám người mênh m.ô.n.g đông nghịt dưới tường thành, tỏ ra khinh thường và chán ghét.
Cổng thành đóng chặt, chẳng lẽ bọn họ không cho dân chạy nạn vào huyện thành ư? ” Các ngươi đứng chờ tạm ở đây đã, ta đi qua xem thử tình huống như thế nào. “ Liễu Bỉnh Đức nói với mọi người.
Hạ thợ săn đi tới: “ Lý chính, hai ta cùng đi xem đi. “ Hai người đi hướng về phía cổng thành.
Liễu Bỉnh Đức hỏi nam tử trung niên đứng bên cạnh cổng thành một chút, mới biết được đám dân lưu lạc không được vào huyện thành, người chạy nạn cũng không được vào huyện thành, có giấy thông hành và văn thư hộ tịch cũng không được.
Liễu Binh Đức và Hạ thợ săn nhìn nhau, không cho vào huyện thành, vậy phải làm sao bây giờ? Rồi lại nhìn ra xung quanh, nam nữ từ già đến trẻ đều đang ngồi xổm, ngồi bệt rồi thì nằm la tiệt dưới tường thành, nơi nơi đều là người áo quần tả tơi, khuôn mặt xanh xao, mỏi mệt không thể tả. Hầu hết bọn họ đã phải đi một quãng đường rất dài mới tới được đây, không ngờ tại không được vào huyện thành.
Mạc Tập huyện thành nằm cuối phía nam của Huy Ninh phủ, hiện lượng hạn hán không quá nghiêm trọng.
Những người ở những khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng đều đã chạy trốn đến đây, một là vì muốn kiếm sống ở đây, hai là muốn xuyên qua huyện thành để đi tiếp về phía nam tới Lâm An phủ thành.
Phía đông và phía tây của Mạc Tập huyện thành đều là núi lớn trập trùng, đi xuyên huyện thành để xuôi nam là con đường nhanh chóng và an toàn nhất.
“ Nếu không cho vào huyện thành, sao các ngươi vẫn còn ngồi đây canh vậy? ” Liễu Bỉnh Đức lại hỏi nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên chỉ chỉ sáu cái lều phát cháo lớn ở bên cạnh cổng thành: “ Mỗi buổi sáng đều có quý nhân đi phát cháo, chí ít ở đây còn có cái để ăn, nếu trở về, ngay cả miếng ăn cũng chẳng còn ấy chứ!”