Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:17:15
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hà lý chính lắc đầu: “ Ta không đi đâu cả, chỉ về quê thôi. “ Liễu Bỉnh Đức không đành lòng: “ Thế đạo hỗn toạn, ngươi phải đi đến khi nào? ”

‘‘Bất tuận là đi đến khi nào, cứ đi thêm một bước thì sẽ gần quê hương thêm một bước. “ Hà lý chính kiên trì muốn trở về quê hương.

Thuyết phục không được, Hà lý chính nhất quyết trở về nhà. Không chần chừ thêm nữa, Liễu Bỉnh Đức lấy một túi gạo lứt nhỏ trên xe bò nhà mình đưa cho Hà lý chính. Sau đó, hắn ta đổ phần nước còn lại trong túi nước của mình vào túi nước của Hà lý chính.

Mắt Hà lý chính ướt lệ, đôi môi nứt nẻ run rẩy, ngập ngừng một lâu vẫn không nói nên lời.

Hai người nam nhân trung niên nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, họ là lý chính của hai thôn sát gần nhau, chia nhau dẫn dắt thôn dân chạy nạn về hai phía nam bắc. Bây giờ, lý chính của Tiểu Hà thôn kiên quyết muốn quay trở lại, và còn lý chính của Liễu gia thôn vẫn đưa thôn dân tiếp tục hành trình.

Nhìn Hà lý chính đi xa, Liễu Bỉnh Đức dẫn thôn dân tiếp tục lên đường.

Các thôn dân thầm cảm thấy may mắn trong lòng, trên đường chạy nạn họ có cha con Liễu Bỉnh Đức, cha con Hạ thợ săn và huynh muội Liễu Tiêu Vân đồng hành, tuy dọc đường chịu không ít khổ cực, cũng rất khổ sở, nhưng ít nhất bây giờ vẫn bình an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-72.html.]

Đi thêm nửa canh giờ nữa, mọi người nhìn cảnh lượng trước mắt, không khỏi sợ ngây người.

Những chiếc xe ngựa đã bị xé tung loạn xạ, những tấm ván gỗ văng tung tóe đầy mặt đất. Không thấy ba con ngựa đâu, mấy người hầu người bê bết m.á.u ngã xuống đất, một nam một nữ trung niên ngồi cạnh nhau trong vũng máu, quần áo bị xé rách nát, hai nha hoàn bà tử cũng ngã bên cạnh.

Không phải là những người ngồi trên mấy cỗ xe ngựa xa hoa đã đi ngang qua họ sao? Đêm qua mấy người ấy còn dừng lại gần chỗ bọn họ để nghỉ ngơi. Chắc chắn là do đám lưu dân chạy theo sau kia làm ra rồi. Giết người cướp của giữa ban ngày, đám lưu dân kia thật quá lớn gan, đúng là không coi trời đất ra gì, không chỉ vậy, bọn chúng quả là mất nhân tính. Lúc Liễu Bỉnh Đức dẫn thôn dân đi vòng qua, Hạ thợ săn nói: “ Cũng không biết là nhà giàu có nào nữa, thế đạo hỗn loạn thế này mà người hầu không mang theo vũ khí cũng dám ra ngoài, đúng là sống quá lâu mà. “

Những thanh niên cường tráng đứng hai bên đều nắm chặt lưỡi d.a.o sắc bén trong tay, lòng thầm nghĩ, nếu gặp phải đám lưu dân điên cuồng thì cứ liều mạng đánh một trận, không phải ngươi c.h.ế.t thì chính là ta chết. Đoàn người đang đi về phía trước, bỗng nhiên có một nữ nhân mặc rách rưới chạy tới, trên tay ôm một đứa bé quấn đầy giẻ rách, quỳ xuống chặn đường trước mặt mọi người, chặn đường. “ Các vị đại gia, xin hãy thương xót giúp ta, van xin các vị đại gia rủ lòng từ bi cho ta chút gì ăn đi, đứa trẻ nhà ta đã đói bụng ba ngày nay rồi!”

Nói xong, nữ nhân kia quỳ xuống đất dập đầu bôm bốp. Liễu Bỉnh Đức quát: “ Mau tránh ra!” Hắn ta biết rõ, nếu bây giờ hắn ta cho nữ nhân này thì đám lưu dân xung quanh sẽ lao vào theo, đến lúc đó muốn đuổi đi cũng lại càng khó hơn.

Nữ nhân kia vẫn không nhúc nhích, tiếp tục dập đầu van xin. Lúc này, lại có thêm mấy lưu dân chạy tới cùng nhau quỳ xuống van xin, cùng nhau chặn đường, nhưng ánh mắt lại tham lam nhìn chằm chằm đồ ăn trên xe. Hạ thợ săn thấy vậy, thầm nghĩ không ổn rồi, chỉ cần lỗ hổng này được mở ra thì sau này sẽ có nhiều người ăn xin hơn nữa, mãi không có hồi kết. Hắn ta vung tay, Hạ Đồng Sinh dẫn theo mấy thanh niên cường tráng đi tới, chuẩn bị tiến lên xua đuổi đám lưu dân đang chặn đường ăn xin.

Nữ nhân kia đột nhiên ném đứa bé quấn trong giẻ rách ra phía trước, dập đầu van xin: “ Đại gia, ta dùng đứa trẻ này đổi lương thực được không? ” Nhìn đứa bé quấn giẻ rách dưới chân, Liễu Bỉnh Đức sợ hãi lùi lại một bước: “ Ngươi…” Đầu óc Hạ thợ săn tỉnh táo hơn: “ Lý chính, nhanh lên, lưu dân càng ngày càng nhiều!”

Liễu Bỉnh Đức nhìn xung quanh, quả nhiên có rất nhiều lưu dân tụ tập ở đây. Nghĩ đến cảnh lượng thê thảm của ba chiếc xe ngựa sang trọng bị lưu dân cướp, lại nhìn đám lưu dân tập trung tại đây, ai cũng rùng mình. Liễu Văn Xương cau mày, tự hỏi tại sao đứa bé bị ném xuống đất mà lại không nghe thấy tiếng khóc. Hắn ta nhìn nữ nhân kia một lần nữa, sắc mặt nàng ta mất tự nhiên, hơi khác lạ. Liễu Văn Xương bước tới, dùng một thanh gỗ để đẩy đống giẻ rách ra, mọi người vừa nhìn rõ thì lập tức khó chịu, làm gì có đứa bé nào, chỉ là một con búp bê bằng giẻ rách giả mạo thôi. Vì được bọc quá kín nên không ai nghĩ đó là giả cả. Hơn nữa, ai mà ngờ tới đám lưu dân này thức ăn mà có thể lợi dụng cả trẻ con, thật là không có lương tâm.

Loading...