Liễu Văn Xương và Hạ Đồng Sinh kéo Liễu Tiêu Minh đi: “ Nghe Tiêu Vân, đi thôi!”
Liễu Tiêu Vân lấy một túi gạo lứt nhỏ trên xe ngựa. “ Tiểu cô, phải chú ý an toàn!” Mắt Chương thị rưng rưng.
“ Không sao đâu, tẩu đừng lo lắng. “ Liễu Tiêu Vân nói rồi cầm theo một túi gạo lứt nhỏ đi về phía đám lưu dân.
Liễu Bỉnh Đức không bảo mọi người tiếp tục lên đường ngay mà chú ý đến động tĩnh của đám lưu dân.
Đầu tiên, hắn ta sắp xếp hai mươi thanh niên khỏe mạnh cầm d.a.o sắc bén đứng vây quanh phụ nữ và trẻ em.
Sáu, bảy mươi nam nhân lực lưỡng khác cầm d.a.o rựa, tiềm, cuốc, rìu và d.a.o phay theo đối đám lưu dân kia. Chỉ cần đám lưu dân và Vân nha đầu bắt đầu ra tay thì hắn ta sẽ dẫn những nam nhân này xông lên. Tóm tại, hắn ta và thôn dân không thể để Vân nha đầu chiến đấu một mình. Liễu Tiêu Minh cầm d.a.o rựa đứng phía trước, nhìn chằm chằm hành động của đám lưu dân. Khi đám lưu dân nhìn thấy Liễu Tiêu Vân cầm túi gạo lứt đi về phía bọn họ, cả đám loạt xoạt lao tới, trong ánh mắt đầy sự tham lam. Liễu Tiêu Vân cố ý bước nhanh ra xa một đoạn, đám lưu dân cũng đi theo.
Thấy khoảng cách đã gần được, Liễu Tiêu Vân dừng lại, đặt túi gạo lứt nhỏ xuống đất. Có mấy lưu dân nhanh tay chạy tới muốn cướp gạo lứt.
“ Đợi đã!” Liễu Tiêu Vân cầm d.a.o găm chỉ vào đám lưu dân: “ Ta có mấy lời muốn nói!” Đám lưu dân nhìn con d.a.o găm trong tay Liễu Tiêu Vân, do dự một chút, nhưng vẫn dừng lại. Liễu Tiêu Vân nhìn đám lưu dân này, trông bọn họ rất nhếch nhác, cả người dơ bẩn, vừa đến gần thì mùi khó chịu trên người đã bốc lên khiến người khác buồn nôn. Nàng lùi lại từng bước một, lớn tiếng nói: “ Chỉ có một túi lương thực này thôi, ai lấy được thì có phần!”
Nói rồi, nàng lấy một chiếc mặt nạ trong không gian ra, đeo vào rồi ném túi gạo lứt nhỏ về phía đám lưu dân. Cả đám lưu dân nhào lên lao về phía túi gạo lứt. Chỉ có một túi gạo lứt mà có nhiều lưu dân tranh giành nhau như vậy, cướp đoạt thế nào cũng không đủ. Cả đám lưu dân không ai chịu nhường ai, ai không cướp được thì sẽ dùng gậy trong tay đánh người khác. Vì lương thực, đám lưu dân đánh nhau loạn xạ, từ trận tranh giành gạo lứt đến đánh nhau bằng gậy. Kẻ thì giật gạo, kẻ thì khua gậy, kẻ phản công, kẻ gào khóc, kẻ ngã xuống rồi lại đứng dậy, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Trận chiến bạo lực của đám lưu dân khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Liễu Tiêu Vân nhanh chóng rút ra khỏi đám lưu dân, rắc một gói thuốc mê vào chỗ đám lưu dân đang tụ tập rồi lập tức vào không gian. Một lát sau, nàng ra khỏi không gian, hầu hết lưu dân đã ngất xỉu trên mặt đất, số gạo lứt kia rơi vãi trên mặt đất. Vẫn còn sáu, bảy lưu dân hít phải ít thuốc mê, đang mơ màng nhặt những hạt gạo lứt vương vãi trên mặt đất. Haizz, Liễu Tiêu Vân thở dài, chạy về phía thôn dân Liễu gia thôn.
Nhìn thấy muội muội bình an trở về, Liễu Tiêu Minh mới yên tâm. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn cũng thở phào nhẹ nhõm: “ Vân nha đầu, cháu không sao chứ? ” Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Cháu không sao, chúng ta đi nhanh lên. “
“ Vân nha đầu thật lợi hại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-70.html.]
‘‘Đi nhanh đi, nếu để đám lưu dân kia đuổi kịp thì phiền lắm. “
‘‘Đám lưu dân thật điên rồ!”
“ Đói bụng quá đi. “
‘‘Mẹ nó, đám lưu dân kia thật đáng sợ!” . . .
Liễu Bỉnh Đức dẫn dân làng và vội vã đi thêm một canh giờ rồi dừng lại. Họ tìm một chỗ hơi trống trải ở ven đường, cũng không dám kê bếp nấu ăn, Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người ăn tạm bánh bột ngỗ và đồ khô, uống chút nước rồi dựng lều nghỉ ngơi.
Số người trực đêm cũng tăng lên, gấp đôi so với ngày thường. Cách đó không xa vẫn còn dân tị nạn rải rác, số ít dân tị nạn đó không đủ gây chuyện, huống chi người trực ban đêm đều trang bị đao nhọn, bọn họ cũng không dám đến gần. Liêu Thừa Nam và Liêu Thừa Bắc quấn quýt lấy cô cô mình, muốn ngủ cùng ở lều nhỏ: “ Cô cô, bọn cháu không muốn ngủ với cha đâu, cha cứ ngáy mãi. “ Thấy mình bị ghét bỏ, Liễu Tiêu Minh giả vò tức giận: “ Đi đi! Đi tìm cô cô của mấy đứa đi!”
Liễu Tiêu Vân mỉm cười mang hai đứa trẻ vào lều nhỏ của mình.
“ Có phải hai cháu muốn ăn đồ ngon không? ”
“ Vâng ạ! Cô cô là tốt nhất!”
Liễu Tiêu Vân lấy sữa và quả đào trong không gian ra: “ Ăn đi!”
“ Vâng! Cô cô cũng ăn nữa!”
. . .