Liễu Bỉnh Đức bàn bạc với Hạ thợ săn một chút, để những thanh niên cường tráng đi hai bên giơ lưỡi d.a.o sắc bén lên, đồng thời sắp xếp năm nam nhân cường tráng cầm d.a.o rựa đi phía sau. Khi mấy lưu dân đó đến gần, những nam nhân cường tráng này đã quát lớn xua đuổi: “ Cút ngay, nếu không thì bọn ta sẽ không khách sáo đâu!” Đám lưu dân kia nhìn thấy lưỡi đao sắc bén trong tay bọn họ, không dám đến gần nữa, lùi lạivài bước, nhưng vẫn đi theo sau không xa không gần. Số lượng lưu dân như vậy vẫn đang tăng lên, tất cả bọn họ tập trung quanh con dê béo Liễu gia thôn này.
Đi thêm một canh giờ rưỡi nữa, số lưu dân đi theo phía sau dần tăng lên, có khoảng một hoặc hai trăm người nối tiếp nhau, gần như theo kịp số lượng thôn dân của Liễu gia thôn.
Thỉnh thoảng các thôn quay đầu nhìn lại, thấy quá nhiều lưu dân ở phía sau, trong lòng vô cùng hoảng sợ, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh lượng như vậy, chẳng lẽ có nhiều lưu dân như vậy đều đang theo dõi bọn họ sao.
Trời cũng đã khuya, phải tìm chỗ nghỉ ngơi nấu ăn, Liễu Bỉnh Đức quay đầu nhìn lại, nhíu mày, xem ra không thể thoát khỏi đám lưu dân này rồi. Đây là quan đạo, ai cũng có thể đi, họ không có lý do gì để đuổi người khác đi. Cũng không thể tiếp tục đi tiếp như vậy nữa, phải tìm cách để đám lưu dân kia tránh xa thôn dân.
Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người dừng lại, tìm một nơi trống trải bên đường, bắt đầu nghỉ ngơi.
Đám lưu dân nhìn thấy thôn dân dừng lại, biết những thôn dân này sắp ăn uống nghỉ ngơi, cũng dừng lại cách đó không xa.
Đám lưu dân kia không quen biết nhau, nhưng họ có một mục tiêu chung, đó là cướp xe và lương thực của những thôn dân này, ai cướp được thì sẽ là của người đó.
Đám lưu dân này đói sắp điên rồi, không quan tâm đến chuyện có làm được hay không, vì miếng ăn, bọn họ có thể làm bất cứ thứ gì, cả đoạn đường này bọn họ đều cướp mà sống. Cướp được thì có thể no bụng, không được thì sẽ bị đánh. Để sống, bọn họ đã mất tính người rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-69.html.]
Sau khi thôn dân dừng lại, không ai dám kê bếp nấu nướng, cũng không dám lấy đồ ăn ra, sợ nếu đám lưu dân đó bị kích thích sẽ điên cuồng xông lên cướp. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn gọi Liễu Tiêu Vân sang một bên: “ Vân nha đầu, cháu nói xem phải làm sao bây giờ? ” Liễu Tiêu Vân chưa kịp nói gì thì Liễu Tiêu Minh, Liễu Văn Xương và Hạ Đồng Sinh cũng đến đây.
Liễu Văn Xương lên tiếng trước: “ Đám lưu dân đó cũng dừng lại rồi, chúng ta không thể nghỉ ngơi ở đây được, phải đi tiếp thôi. “ Hạ Đồng Sinh lắc lắc d.a.o rựa trong tay: “ Chúng ta có nhiều người như vậy, trong tay còn có d.a.o sắc bén, đám lưu dân kia làm được gì chứ? ” Liễu Tiêu Minh cũng nói: “ Muội muội, lần này muội không cần đi đâu, cứ giao cho bọn ta đối phó với đám lưu dân này là được rồi. “
Liễu Tiêu Vân nhìn họ: “ Mọi người định đánh nhau với đám lưu dân này sao? ”
‘‘Nếu không thì sao chứ? Tiêu Vân, ngươi có cách nào khác sao? ” Hạ Đồng Sinh vội vàng hỏi. Liễu Văn Xương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “ Tiêu Vân, không phải ngươi còn có thuốc mê sao? ”
Liễu Tiêu Vân gật đầu. Liễu Tiêu Minh vội vàng: “ Muội muội, muội đưa thuốc mê cho ta đi. “ Đó là một gần hai trăm tên lưu dân điên cuồng, dù huynh ấy có phải mạo hiểm cũng không thể để muội muội ra tay được.
Liễu Tiêu Vân lắc đầu: “ Không được, nếu không biết dùng thuốc mê thì có thể sẽ tự hại đến mình. “ Tất cả đều im lặng. Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút: “ Lý chính đại bá, chúng ta không thể nghỉ ngơi ở đây được, cháu sẽ đối phó với đám lưu dân này, bá cho mọi người tiếp tục lên đường đi, đến lúc đó cháu sẽ đuổi kịp mọi người. “
Liễu Bỉnh Đức nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm xúc áy náy khó tả, trên đường đi bất luận gặp phải thổ phỉ hay sơn tặc, đều là Vân nha đầu xông lên trước. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tiểu cô nương không mấy nổi bật ở Liễu gia thôn đã trở thành thần hộ mệnh của mọi người. Mặt Liễu Bỉnh Đức nghiêm nghị: “ Vân nha đầu, cháu chắc chắn là mình sẽ an toàn sao? Chúng ta có nhiều người, không sợ đám lưu dân kia. “
‘‘Cháu có cách tự bảo vệ bản thân. “ Giọng điệu Liễu Tiêu Vân rất thoải mái, nàng có không gian, bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm đều có thể vào không gian, nàng còn sợ gì.
Liễu Bỉnh Đức không nói gì nữa.