Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-05-21 14:40:31
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Tiêu Minh trực nửa ca đêm sau, Chương thị trở về lều lớn nghỉ ngơi, còn Liễu Tiêu Vân quay về căn lều nhỏ của mình. Sau khi nằm xuống suy nghĩ một lúc, nàng lại vào không gian đặt ngọc bội và ba nghìn lượng bạc kia cùng nhau. Sau đó nàng vào phòng tắm của biệt thự tắm qua toa một chút, thay quần áo sạch sẽ rồi trở lại lều nghỉ ngơi. Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục lên đường. Sáng hôm sau, mọi người thức dậy với tâm trạng vui vẻ.

Ăn bữa sáng đơn giản xong, Liễu Bỉnh Đức đếm số người, mọi người thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.

Lục Kiếm ăn sáng với cả nhà Liễu Tiêu Minh, hắn ta đưa cho Liễu Tiêu Minh mười lượng bạc để cảm ơn ơn cứu mạng của huynh muội họ. Liễu Tiêu Minh không từ chối được, đành phải nhận lấy.

Lục Kiếm hại đưa cho Liễu Bỉnh Đức thêm mười lượng bạc để cảm ơn người trong Liễu gia thôn đã chăm sóc hắn ta. Hắn ta cứ nhất quyết đưa bạc, Liễu Bỉnh Đức không còn cách nào khác ngoài việc thay thôn dân nhận lấy.

Đoàn người đi bộ khoảng hai canh giờ rưỡi thì đến chân núi bị đám thổ phỉ chiếm đóng. Mọi người nhìn lên núi, không có ai cả.

Trong lòng Lục Kiếm nặng trĩu, nếu hắn ta đi trễ một ngày hoặc đi cùng thôn dân của Liễu gia thôn thì mười hai hộ vệ cũng sẽ không bỏ mạng ở nơi này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-68.html.]

Hạ thợ săn đột nhiên chỉ về phía trước: “ Lý chính, ngươi nhìn xem, đó có phải lương thực không? ”

Liễu Bỉnh Đức cũng nhìn thấy: “ Đúng rồi! Là lương thực! Có lẽ là lương thực còn sót lại sau khi đám thổ phỉ bị tiêu diệt!”

Nghe nói đoạn đường phía trước có lương thực, Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, chẳng lẽ là do những người đó cố ý để lại, làm sao họ biết thôn dân sẽ đi qua đây? Mặc kệ, cụ thể có bao nhiêu lương thực thì cứ để lý chính chia đi. Các thôn dân rất kích động, những người đó đánh bọn thổ phỉ xong cũng không lấy hết lương thực đi, bọn họ để lương thực lại trên đường, chắc là để lại cho người qua đường. Chỉ có thể nói, người may mắn lại gặp được người có lòng tốt. Tất cả số lương thực này đều là gạo lứt, có ba mươi túi vừa đủ cho ba mươi nhà trong thôn. Liễu Bỉnh Đức quyết định phân phát mỗi nhà một túi gạo lứt.

Bỗng dưng lại nhặt được lương thực, các thôn dân không so đo số lượng gì, mỗi nhà khiêng một túi gạo lứt tiếp tục lên đường. …Đi một một lúc lâu nữa, đến giờ thìn, Liễu Bỉnh Đức dẫn mọi người đi xuyên qua khe núi, cuối cùng cũng đến quan đạo. Lục Kiếm vẫn quyết định đến Lâm An phủ thành một mình, sau khi cảm ơn một lần nữa, hắn ta tạm biệt mọi người. Dù thời gian ở chung không lâu nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sự giản dị và nhiệt tình của các thôn dân.

Thấy Lục Kiếm đi một mình, không khỏi khiến người khác thổn thức. Mấy ngày trước còn có hơn mười người đi áp tiêu cùng hắn ta, bây giờ lại chỉ còn một mình hắn ta đi tiếp. Liễu Tiêu Vân có thể hiểu suy nghĩ của Lục Kiếm, kiếp trước với tư cách là một nhân viên an ninh đặc biệt, cũng có thể coi như là một trong số những người đi cùng Lục Kiếm. Đạo đức nghề nghiệp, luôn tuân theo hợp đồng, tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh, những điều này đã được khắc sâu trong xương cốt nàng, dù cuối cùng chỉ còn lại một người thì người đó cũng phải hoàn thành nhiệm vụ theo đúng lời hứa.

Lục Kiếm rời đi, mọi người tiếp tục tiến về phía trước theo quan đạo. Đi thêm một trăm dặm theo quan đạo thì có thể đến Mạc Tập huyện thành, nhưng vẫn chưa ra khỏi ranh giới Huy Ninh phủ. Đi qua huyện thành đó, đi thêm hai trăm dặm nữa sẽ đến ranh giới Lâm An phủ thành. Số lượng lưu dân chạy nạn trên quan đạo rõ ràng nhiều hơn, đa số là những người đi lẻ một mình, một số có thêm người đồng hành, hoặc mấy chục người gộp thành một nhóm. Những người như vậy rất nhiều, nhưng lại chẳng có mấy nhóm lưu dân trên trăm người. Liễu Bỉnh Đức nhắc nhở mọi người nâng cao cảnh giác, bây giờ không giống với khi đi trên thương đạo, dọc đường cũng không gặp nhiều lưu dân.

Liễu gia thôn có hơn hai trăm người, có xe ngựa, xe bò, xe la, xe đẩy, trong xe còn có lương thực, quần áo các thôn dân mặc dù hơi cũ nát nhưng vẫn rất lành lặn. Trong mắt đám lưu dân này, đoàn người Liễu Bỉnh Đức như một đàn dê béo biết đi. Có năm sáu lưu dân ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, tay cầm gậy gỗ, khắp người bốc lên mùi chua thối từ từ đến gần đám người Liễu Bỉnh Đức. Hơn nữa mắt họ cứ đảo liếc quanh, khuôn mặt xấu xa, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào lương thực trên xe ngựa, xe bò và xe đẩy. Các thôn dân đều biết sự điên cuồng của đám lưu dân này thế nào, không khỏi căng thẳng.

Loading...