Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Liễu Tiêu Vân đã dùng s.ú.n.g ngắn giảm thanh g.i.ế.c c.h.ế.t ba tên cầm đầu thổ phi. Kỳ thật, Lạc Mặc Hàn và người của hắn đã âm thầm đi theo Liễu Tiêu Vân lên núi. Hắn trốn trong bóng tối, một mặt hắn có thể bảo vệ Liễu Tiêu Vân bất cứ lúc nào, mặt khác, hắn cũng muốn xem Liễu Tiêu Vân có sử dụng vũ khí khác hay không. Hãn đã nói với tất cả người của mình phải bảo vệ tốt vị cô nương này, không được để nàng gặp phải chút nguy hiểm gì.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến những tên tay chân bên cạnh không kịp phản ứng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Liễu Tiêu Vân giật lấy hai ngọn đuốc trong tay tên tay chân kia, lao ra khỏi Tụ Nghĩa thính, ném ngọn đuốc lên mái nhà Tụ Nghĩa thính, nàng muốn đốt cháy hang ổ của bọn thổ phỉ. Những ngỗi nhà này đều được làm bằng gỗ, lại có gió trên núi hỗ trợ, chỉ một chốc đã bùng lửa.
“ Không hay rồi! Đi lấy nước! Lấy nước đến Tụ Nghĩa thính ngay!”
Đám tay chân la lớn gọi cứu hỏa, Liễu Tiêu Vân lợi dụng lúc hỗn loạn vội vàng xuống núi.
Thấy Liễu Tiêu Vân đã xuống núi, Lạc Mặc Hàn vung tay lên, gần một trăm người ẩn náu trong bóng tối xuất hiện xung quanh Tụ Nghĩa thính, g.i.ế.c những bọn thổ phỉ theo kế hoạch.
Liễu Tiêu Vân đang đi xuống núi, nghe thấy tiếng kêu hỗn loạn trên núi, nàng biết hàng trăm người áo đen kia đã ra tay g.i.ế.c bọn thổ phỉ.
Khi đến chân núi, Liễu Tiêu Vân đến chỗ mình đã buộc ngựa, con ngựa vẫn còn được buộc ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-66.html.]
Nàng đang cân nhắc có nên tiếp tục đợi nam tử họ Lạc kia không hay là cưỡi ngựa quay về. Có lẽ ca ca và tẩu tử không phát hiện nàng đã ra ngoài, nàng đã nói với Hạ Đồng Sinh đang trực đêm nếu ca ca và tẩu tử có hỏi thì nói rằng nàng nhất định sẽ trở về trước khi trời sáng. Đột nhiên, nàng nhớ ra mình vẫn còn đang giữ ngọc bội của nam tử họ Lạc kia, vẫn nên đợi một chút thôi. Đợi một lát, Liễu Tiêu Vân vào không gian, thay lại quần áo và giày bình thường, lại cảm thấy hơi đói bụng, nàng đến vườn trái cây hái táo ăn, uống một chút nước linh tuyền rồi dạo quanh nông trường một vòng.
Nàng đến khu trồng trọt trước. A, lúa, lúa mì, ngỗ, đậu nành và đậu phộng đều đã mọc cây con, trong không gian thật thần kỳ, cây trồng sinh trưởng với tốc độ thật nhanh. Sau đó, nàng lại đến khu chăn nuôi. Hai con lợn rừng một lớn một nhỏ đang ngủ ngon lành, con lợn rừng nhỏ nằm trên bụng lợn rừng lớn ngủ, nó cũng thông minh thật. Bụng lợn rừng lớn phập phồng theo nhịp thở, còn phát ra tiếng ngáy khò khè, lợn rừng nhỏ vẫn không bị ảnh hưởng, ngủ ngon lành. Hai con thỏ hoang đang gặm cỏ, nhìn thấy Liễu Tiêu Vân đến gần thì hoảng sợ bỏ chạy. Bốn con gà rừng cũng tung cánh bỏ chạy, hai mắt Liễu Tiêu Vân sáng rực, nàng nhìn thấy hai quả trứng. Từ bây giờ ngày nào cũng có thể thu hoạch được trứng gà rừng rồi.
“ Cô nương kia đã quay lại chưa? ”
‘‘Chủ tử, nàng đã quay lại, nhưng biến mất rồi!”
‘‘Biến mất từ khi nào? ”
“ Chủ tử, thuộc hạ…” Nghe cuộc trò chuyện bên ngoài, Liễu Tiêu Vân biết đó là nam tử họ Lạc kia và thuộc hạ của hắn. Họ đã diệt hết ổ thổ phỉ rồi sao? Không đợi họ nói xong, Liễu Tiêu Vân đã ra khỏi không gian. “ Các ngươi tìm ta à? ” Liễu Tiêu Vân thản nhiên hỏi.
Lạc Mặc Hàn giật mình, nàng biến từ đâu ra vậy, thân thủ nhanh quá! Không những vậy, nàng còn thay quần áo rồi, đổi thành một chiếc váy vải thô. Trước đó những thuộc hạ canh giữ quanh con ngựa đã thấy nàng quay lại, nhưng họ không biết tại sao nàng lại biến mất. Bây giờ người lại đang đứng trước mặt hắn, hắn còn không phát hiện ra nàng xuất hiện từ đâu, nàng đã đến đây bằng cách nào chứ? Chẳng lẽ nàng biết tàng hình sao?
Lạc Mặc Hàn nhanh chóng bình tĩnh lại: “ Đám thổ phỉ đã bị tiêu diệt, hang ổ của chúng cũng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, những lưu dân bị ép phải lên núi cũng đã lấy lương thực được phân phát xuống núi rồi. Cô nương hài lòng chứ? ”
‘‘Không có gì là hài lòng hay không, thổ phỉ đã được diệt trừ, lưu dân cũng được sắp xếp xuống núi an toàn, có thể thông đường rồi. “ Trong lòng Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, bọn thổ phỉ đã biến mất, ngày mai nàng có thể tiếp tục lên đường như thường lệ, lý chính cũng không cần phải bận tâm nghĩ cách dẫn thôn dân vượt núi nữa.