Liễu Tiêu Minh trừng muội muội: “ Muội là một cô nương, sao chuyện gì cũng xông lên trước!” Liễu Văn Xương lại lạnh nhạt nói: “ Chúng ta nhiều nam nhỉ bảy thước như vậy, có ai bằng một cô nương như nàng, đây là cân quắc bất nhượng tu mi”
‘‘Vân nha đầu, cháu phải biết đó chính là sơn tặc hung tàn thành tính!” Liễu Binh Đức cũng lo lắng.
Liễu Văn Xương trầm tư cả buổi, chậm rãi nói: “ Nếu ban ngày lên núi đông người mục tiêu lớn, dễ khiến cho sơn tặc chú ý, vậy ngày mai chúng ta nghỉ ngơi ban ngày, buổi tối lên ngọn núi đối diện, băng qua ngọn núi kia chẳng phải vòng qua sơn tặc sao!”
Đành phải như vậy, Liễu Bỉnh Đức cũng đồng ý với phương án của con trai. Liễu Tiêu Minh và cha con Hạ thợ săn cũng gật đầu tán thành, cảm thấy phương pháp Liễu Văn Xương nói khả thi. Quyết định xong phương án ngày mai, mấy người đều trở lại lều vải nhà mình nghỉ ngơi.
Liễu Tiêu Minh cũng kéo muội muội trở về: “ Nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ tới mấy chuyện không đâu kia nữa, có nghe không!”
“ Ca, huynh về nghỉ ngơi đi, tẩu tử đang lo lắng đó, muội cũng cần nghỉ ngơi rồi!”
Liễu Tiêu Vân nói xong thì vào lều nhỏ của mình.
“ Haiz! Nha đầu này càng lúc càng to gan rồi!” Liễu Tiêu Minh nói thầm, quay về lều lớn nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-63.html.]
Nửa canh giờ sau, chờ tất cả mọi người đã ngủ, Liễu Tiêu Vân lặng lẽ rời khỏi lều vải, thấp giọng nói một câu với Hạ Đồng Sinh rồi dắt ngựa rời khỏi!
Hạ Đồng Sinh nghe thấy ngây người lại chỗ. …Liễu Tiêu Vân dắt ngựa rời khỏi tiểu sơn thôn, vào không gian thay trang bị. Một thân quần áo đen, đội mũ đen và mặt nạ đen, mang giày leo núi.
Cũng không biết đồ đi đêm thời cổ đại có phải như vậy không, tóm lại thay trang bị tiện cho việc cưỡi ngựa, lên núi cũng nhẹ nhàng hơn. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Liễu Tiêu Vân nhảy tót lên ngựa, phóng ngựa chạy như điên tới thẳng đỉnh núi nơi sơn tặc ở. Chưa tới nửa canh giờ, Liễu Tiêu Vân đã đi tới chân núi. Nàng buộc ngựa ở một nơi khá kín đáo, chuẩn bị lên núi.
Liễu Tiêu Vân đơn thương độc mã xông vào ổ thổ phỉ không phải là muốn một chọi năm sáu trăm tên sơn tặc. Nàng có không gian, nếu gặp phải nguy hiểm trên núi thì có thể tiến vào không gian bất kỳ lúc nào. Liễu Tiêu Vân nghe Lục Kiếm nói trong vòng nửa năm, chẳng những đỉnh núi này thay đổi tên trùm thổ phỉ mà số lượng đạo tặc cũng tăng gấp năm sáu lần. Số lượng đạo tặc gia tăng một cách bất thường như vậy liệu có phải liên quan tới dân lưu lạc hay không? Toàn bộ khu vực Huy Ninh phủ gặp hạn hán, có dân chạy nạn lên phương bắc, hầu hết dân chạy nạn cũng xuôi nam giống thôn dân Liễu gia thôn.
Nếu đại đa số đạo tặc gia tăng là dân lưu lạc, bất kể là bị ép lên núi làm cướp, hay là vì ăn miếng cơm no mà làm cướp, đợi sau khi tiêu diệt số ít kẻ liều mạng như trùm thổ phỉ còn có thể khuyên những người dân lưu lạc kia xuống núi. Dù sao đang yên đang lành cũng không có ai muốn lên núi làm cướp. Liễu Tiêu Vân âm thầm lấy s.ú.n.g ngắn trong không gian ra, lặng lẽ leo lên
núi. Nàng phát hiện trên núi cách đó không xa có bó đuốc đong đưa, chắc là người canh gác của sơn tặc đang gác.
Đi lên một lát, tới bên cạnh một cây đại thụ, Liễu Tiêu Vân dừng lại nhìn lên trên. Hình như ở giữa sườn núi có nhà cửa, còn có mấy nhóm người giơ đuốc đi tới đi lui. Từ xa không thấy rõ cho lắm, nàng phi người lên cây, lấy ống nhòm nhìn đêm độ phóng đại lớn ra cẩn thận kiểm tra trên núi. Thế này thì thấy rõ rồi, chỗ giữa sườn núi có không ít nhà cửa tuy rằng bố cục cao thấp không đồng đều nhưng vô cùng thú vị, đừng bảo là đạo tặc có năm sáu trăm người, hơn ngàn người cũng có khả năng.
Trong đó có mấy căn nhà còn sáng đèn, còn có một căn nhà treo bảng “ Tụ Nghĩa thính” , hẳn là hang ổ của đạo tặc. Có bốn nhóm người giơ đuốc đi tới đi lui phía trước tuần tra, mỗi nhóm có khoảng hai ba mươi người. Không phải là có năm sáu trăm người ư, những người khác đâu? Liễu Tiêu Vân mang theo nghi hoặc từ trên cây nhảy xuống, nàng đang định tiếp tục lên núi, suy nghĩ vừa động, lập tức đưa họng s.ú.n.g sang trái.
“ Cô nương, hiểu lầm rồi!” Một nam tử áo đen thấp giọng nói. Đối mặt họng s.ú.n.g đen ngòm, hắn lúng túng giơ hai tay, không có kinh ngạc, chỉ chậm rãi ra hiệu cho Liễu Tiêu Vân buông s.ú.n.g ngắn.