Phía trước có sơn tặc! Trong lòng Liễu Tiêu Vân hốt hoảng! Nam tử trẻ tuổi thân thể suy yếu, giọng nói rất khàn, nhưng Liễu Tiêu Vân vẫn nghe thấy rõ.
“ Này! Này!”
Liễu Tiêu Vân còn muốn hỏi thêm, nhưng thanh niên trẻ tuổi kia đã hôn mê.
Thì ra trên người hắn ta có vài vết đao, miệng vết thương cũng không sâu lắm nhưng lại đổ m.á.u không ngừng. Vấn đề là hắn ta còn sốt cao.
Liễu Tiêu Vân không quan tâm quá nhiều, nhẹ nhàng đặt hắn ta trước rồi đứng dậy chạy theo đám thôn dân. Nàng thuật lại lời của nam tử trẻ tuổi kia với Liễu Binh Đức. Liễu Bỉnh Đức nghe thấy phía trước có sơn tặc thì lập tức kêu mọi người ngừng lại. Hạ thợ săn nghe thấy cũng hoảng sợ. Liễu Văn Xương nghe thấy có sơn tặc thì vội vàng nói: “ Cha, không nên ở đây lâu, hay là trở lại tiểu sơn thôn nghỉ ngơi buổi trưa đi! Sau khi trở về lại bàn tiếp!”
Liễu Bỉnh Đức vung tay lên, sau đội biến thành trước đội, đội sau biến thành đội trước, đội trước biến thành đội sau, lập tức quyết định trở về.
Các thôn dân cũng đều nghe rõ chuyện gì xảy ra. “ Có sơn tặc! Có bao nhiêu? ”
“ Mặc kệ có bao nhiêu, vẫn nên quay về trước đi!”
‘‘Đừng lề mề nữa! Đi nhanh chút đi!”
“ Mẹ ơi, trên con đường này không đụng phải mấy người, sao có thể có sơn tặc chứ!”
‘‘Mắt thấy sắp tới quan đạo rồi, sao lại gặp phải sơn tặc!”
Liễu Tiêu Vân tìm hai hán tử cường tráng cùng đưa nam tử áp tải trẻ tuổi kia trở về. Liễu Bỉnh Đức nhìn thấy cũng không nói gì thêm, bọn họ vẫn cần nghe ngóng chuyện sơn tặc từ miệng nam tử trẻ tuổi này. Đi thêm khoảng một canh giờ, hơn hai trăm người lại trở về tiểu sơn thôn kia. Tiểu sơn thôn trống không, không có ai, có mười mấy ngỗi nhà bỏ trống, nhưng các thôn dân không ai muốn đến ở mười mấy ngỗi nhà kia.
Ở trong nhà cũng có nghĩa là hơn hai trăm người phân tán ra. Sơn tặc đang ở gần đây, lỡ như đột nhiên sơn tặc tới thì sao? Cuối cùng sau khi thương lượng bọn họ quyết định các thôn dân vẫn tập trung lại một chỗ. Bếp lò dựng lên ở khu vực rộng rãi đằng kia vào buổi trưa vẫn còn, tất cả các gia đình vẫn dùng bếp lò ban đầu để nấu cơm, bắt đầu dựng lều ở chỗ dựng lều ban đầu.
Liễu Tiêu Vân thì kêu người đưa nam tử hôn mê kia vào một ngỗi nhà. Trải đệm lên giường, đặt hắn ta xuống. Cha con Liễu Bỉnh Đức đi vào theo. Cha con Hạ thợ săn cũng đi vào. Liễu Tiêu Minh thì kêu muội muội ra ngoài, nói khẽ với nàng: “ Muội là một cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, có hiểu không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-60.html.]
Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút, cũng đúng, ca ca chỉ đang nghĩ cho thanh danh của nàng.
“ Ca, huynh vào nhà trước xem hắn ta đã tỉnh chưa đi!” Nói xong nàng chạy tới bên cạnh xe ngựa. Nhìn muội muội hấp tấp chạy đi, Liễu Tiêu Minh đành phải vào nhà xem thử tình hình thế nào. Chốc lát sau Liễu Tiêu Vân bưng hai bát nước vào nhà. Cha con Liễu Binh Đức, cha con Hạ thợ săn và cả Liễu Tiêu Minh, năm người bọn họ đang thương lượng gì đó.
Liễu Tiêu Vân đưa một bát trong đó cho Liễu Văn Xương: “ Trong bát nước này có thuốc hạ nhiệt, huynh cho hắn ta uống đi. “
“ Được!” Liễu Văn Xương nhận bát nước kia.
Nàng lại đưa bát nước còn lại cho Hạ Đồng Sinh, đồng thời lấy một mảnh băng gạc trắng sạch sẽ trong tay áo: “ Ngươi dùng bát nước này lau sạch miệng vết thương cho hắn ta!”
“ Được!” Hạ Đồng Sinh lên tiếng, nhận lấy bát nước và băng gạc trắng kia. Sau đó Liễu Tiêu Vân lại lấy một bình sứ nhỏ đựng thuốc bột từ trong tay áo đưa cho Liễu Tiêu Minh. “ Ca, đây là thuốc cầm máu, huynh đắp lên miệng vết thương của hắn ta đi. “
Liễu Tiêu Minh cầm bình sứ nhỏ kia, khó hiểu hỏi: “ Cái này cũng là do muội mua từ hiệu thuốc trên trấn à? ”
“ Ừm! Ba người bắt đầu cứu người đi, chờ hắn ta tỉnh rồi hỏi. “ Liễu Tiêu Vân nói xong thì đi ra ngoài.
Ba người nhìn nhau, bắt đầu bận rộn.
Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn ra khỏi phòng: “ Vân nha đầu, chờ một chút!”
Liễu Tiêu Vân ngừng lại.
“ Vân nha đầu, cháu biết hắn ta là ai sao? ” Liễu Bỉnh Đức hỏi nàng.
“ Hắn ta là người áp tải. À, đúng, là mấy người đi ngang qua mà chúng ta nhìn thấy lúc nghỉ ngơi trong rừng hôm qua ấy, hắn ta chính là người dẫn đầu. “ Liễu Tiêu Vân trả lời.
“ Không phải là có mười mấy người à, còn hai chiếc xe ngựa nữa mà, sao chỉ còn lại một mình hắn ta? ” Liễu Bỉnh Đức hỏi tiếp.
Liễu Tiêu Vân lắc đầu: “ Cháu cũng không biết, đợi hắn ta tỉnh hỏi thử là biết. Hắn ta chỉ nói một câu phía trước có sơn tặc rồi hôn mê!”