Lúc hai người bọn họ khoa tay múa chân, không ít thanh niên tráng hán đứng bên cạnh cũng “ nhìn bầu vẽ gáo” mà múa may theo. Sau đó Liễu Tiêu Vân lại dạy Liễu Văn Uyển mấy cách phản đòn, dạy nàng làm theo lợi dụng mánh khóe để chế ngự đối thủ. Liễu Văn Xương muốn thử xem muội muội học thế nào: “ Muội muội, lại đây thể hiện đi. “
‘‘Có thể thử xem, đi đi!” Liễu Tiêu Vân khích lệ.
Sau khi hai huynh muội đứng vững, Liễu Văn Uyển dưới sự chỉ dạy của Liễu Tiêu Vân, áp dụng những gì đã được học, thừa dịp ca ca không để ý vậy mà có thể dùng mánh khóe quật ngã ca ca.
Mọi người vây xem lập tức cười ồ lên. Liễu Văn Uyển đỡ ca ca dậy.
“ Xem ra ta cũng phải học theo mấy chiêu mới được!”
Liễu Văn Xương tự giễu từ dưới đất đứng dậy. Liễu Bỉnh Đức cười lắc đầu: “ Vân nha đầu, chiêu đó của cháu thật sự là ngộ ra được lúc đốn củi sao!”
‘‘Ưm! Đúng vậy!” Liễu Tiêu Vân chỉ có thể nói thế.
Liễu Tiêu Minh không tin đâu, huynh ấy biết muội muội học theo bí tịch võ công.
Liễu Tiêu Minh tiến lên phía trước: “ Muội muội, đánh với ca ca mấy chiêu đi!”
‘‘Một chiêu là được!” Liễu Tiêu Vân nói xong lập tức ra chiêu, một chiêu quật ngã ca ca. “ Cô cô thật là lợi hại, đánh ngã phụ thân!”
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đứng bên cạnh hò hét. Chương thị cũng không nhịn được cười. Liễu Tiêu Minh trừng mắt, hai đứa nó bước lên đỡ phụ thân dậy. Mọi người càng cười vang. “ Vân nha đầu thật lợi hại!”
‘‘Xem ra con gái cũng có thể học!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-59.html.]
“ Con gái vẫn nên may vá nhiều một chút thì hơn!” Có mười thanh niên tráng hán đi tới, học với Liễu Tiêu Vân mấy chiêu vật lộn cận chiến. Liễu Tiêu Vân dặn dò bọn họ bình thường lúc rảnh rỗi có thể luyện nhiều một chút. Sau khi mọi người cười nói một lát, Liễu Bỉnh Đức bắt đầu kiểm kê nhân số. Kiểm kê nhân số đầy đủ thì chuẩn bị xuất phát. Liễu Văn Xương nói với mọi người qua một tiểu sơn thôn nữa, rồi băng qua khe núi lớn là sẽ rời khỏi khu vực Lộ Tập huyện rồi, cũng có thể đi quan đạo.
Thời đại này thật sự là đất rộng người thưa, đi đường núi gần mười ngày mới nhìn thấy được có bốn tiểu sơn thôn. Những tiểu sơn thôn này gần như đều là thôn trống. Mọi người đi về phía trước, may mà rời khỏi thương đạo này ngoại trừ nóng và mệt một chút thì gần như không đụng phải mấy dân lưu lạc, vẫn rất an toàn. Mười thanh niên tráng hán kia còn vừa đi vừa liên tục luyện tập mấy chiêu thức vật lộn cận chiến mà Liễu Tiêu Vân dạy. Giữa trưa, đi tới tiểu sơn thôn kia, Liễu Bỉnh Đức cử mấy người đi qua xem thử. Có mười mấy ngỗi nhà đều không có người, vẫn là một thôn trống. Có điều bọn họ phát hiện trong thôn có một cái giếng, trong giếng còn có nước.
Nghe nói có giếng nước, Liễu Bỉnh Đức kêu mọi người nấu cơm trong thôn, sau khi ăn cơm trưa xong thì tiếp tục lên đường. Sau bữa trưa, Liễu Văn Xương thật sự bắt đầu dạy bọn trẻ học chữ. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cũng đi theo học, dùng cành cây tập viết chữ dưới đất. Liễu Tiêu Vân thì chỉ dạy mấy thanh niên tráng hán kia luyện võ công. Liễu Văn Uyển và năm sáu nữ tử trạc tuổi theo Liễu Tiêu Vân luyện tập một ít thuật phòng thân.
Tới cuối buổi chiều, rót đầy túi nước, thu dọn hành lý xong, tiếp tục xuất phát. Đi khoảng một canh giờ, Hạ thợ săn kêu lên: “ Có người nằm ở chỗ cỏ dại bên kia!” Mọi người ngừng bước, đội ngũ hơn hai trăm người cũng ngừng lại.
“ Có phải thôn dân phụ cận hay không!”
‘‘Cũng có thể là dân lưu lạc!”
‘‘Còn sống không vậy? ”
“ Không biết, thấy không nhúc nhích!”
Liễu Bỉnh Đức ra hiệu cho mọi người đi tiếp, thời buổi này thế đạo bất ổn, vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng thì hơn. Lúc Liễu Tiêu Vân đi qua nhìn lướt qua người nằm trong bụi cỏ dại kia, ngừng Lại. Chương thị vội vàng kéo nàng đi tiếp: “ Tiểu cô, đi mau thôi! Đáng sợ quá !”
“ Mọi người đi trước đi, muội đi xem thử rồi tới ngay!” Liễu Tiêu Vân nói xong rời khỏi mọi người, đi tới chỗ người kia.
Đội ngũ hơn hai trăm người tiếp tục tiến lên phía trước, chờ sau khi mọi người đi qua, Liễu Tiêu Vân đỡ người kia đậy. Nàng không nhìn nhầm, đúng là nam tử trẻ tuổi dẫn đầu đội người áp tải kia. Đột nhiên nàng phát hiện người này còn sống.
Liễu Tiêu Vân cho hắn ta uống vài ngụm nước linh tuyền: “ Này! Này! Nói chuyện được không!”
“ Phía trước. . . có. . . sơn tặc!”